×
×

Ngày tôi phát hiện anh qua lại với người khác, còn cố tình cho tôi uống th/uốc tr/á/nh th/a/i mỗi ngày, tôi đau đớn nhưng giấu nhẹm vào trong để chờ đợi cơ hội tr:ả th:ù

Tôi và Quang cưới nhau tám năm. Tám năm đi qua như một vết nứt dài tưởng chừng vô hình, cho đến khi ánh sáng len vào, mới thấy bên trong đã rỗng ruột tự bao giờ.

Chúng tôi từng yêu nhau. Hoặc tôi từng tin thế.

Không con cái, là điều duy nhất khiến mẹ chồng tôi đay nghiến. Những lần khám thai, siêu âm, xét nghiệm — phần lỗi luôn nằm ở tôi, theo lời Quang. Anh ta không nóng nảy, không la mắng, chỉ lặng im, cười nhạt rồi rời khỏi phòng, để tôi co người lại giữa bệnh viện như một cái bóng không ai chạm tới.

Tôi đã từng khóc rất nhiều. Nhưng khóc mãi rồi cũng kiệt.

Một chiều, tôi vô tình phát hiện. Hộp vitamin anh mua cho tôi uống mỗi sáng — thứ mà anh vẫn cẩn thận pha vào ly sữa ấm mỗi ngày — thật ra là thuốc tránh thai được lột vỏ, bỏ vào lọ bổ sung sắt.

Tôi cười. Lặng lẽ, mà như ai xé toang lòng ngực.

Quang vẫn sống như thế. Ngày đi làm, đêm về ngủ, thỉnh thoảng đưa tôi đi ăn, nói những lời đầy trách nhiệm: “Chúng ta còn trẻ, đừng quá áp lực chuyện con cái”. Anh dịu dàng, tử tế — một sự tử tế toan tính đến mức tôi rùng mình.

Tôi không chất vấn. Không gào lên. Không đập phá. Bởi tôi hiểu: nếu sự phản bội là một vết dao, thì tôi cần chọn đúng chỗ để cắm lưỡi dao vào.

Tôi bắt đầu diễn.

Tôi trở nên dịu dàng hơn, chăm sóc anh kỹ lưỡng hơn. Tôi giả vờ bỏ qua những vết son mờ trên cổ áo, những tin nhắn lỡ tay không xóa kịp, những buổi tối “tăng ca” mà anh không về nhà.

Tôi thậm chí còn hỏi han về cô gái đó — cô ta tên Vy, làm cùng công ty, trẻ, giỏi, và theo lời anh, “hiểu chuyện hơn em nhiều”.

Một lần, tôi giả vờ ngủ say, nghe anh thì thầm gọi điện cho cô ta:
— Anh đang cố dứt khoát. Cô ấy mong manh, không chịu được cú sốc đâu.

Tôi cười trong chăn.

Tôi bắt đầu ghi âm. Mỗi cuộc gọi. Mỗi tin nhắn. Tôi lưu lại toa thuốc, quay lại đoạn video anh pha thuốc mỗi sáng. Tôi thuê thám tử, có đầy đủ bằng chứng cho một vụ kiện ngoại tình và cố ý triệt đường sinh sản.

Một năm sau, tôi lặng lẽ đưa đơn ly hôn lên tòa.

Quang hoảng loạn. Nhưng khi tôi đưa ra các bằng chứng, anh ta chết lặng. Vy thì biến mất như chưa từng tồn tại, để lại một câu nhắn cuối cùng trong máy Quang: “Em không biết anh tàn nhẫn đến vậy.”

Phiên tòa xử kín. Tôi không đòi tài sản. Chỉ yêu cầu được quyền tố cáo hành vi ép vợ uống thuốc tránh thai như một hình thức xâm hại sức khỏe sinh sản. Luật sư của tôi là bạn thân cũ, một người phụ nữ từng trải qua hôn nhân địa ngục, ánh mắt cô ấy sáng lên khi đọc hồ sơ tôi nộp:
— Cậu chậm rãi, nhưng rất đúng lúc.

Tòa xử tôi thắng. Dư luận xôn xao. Quang bị đình chỉ công tác vì vi phạm đạo đức nghề nghiệp. Gia đình anh lao đao, mẹ chồng tôi tìm đến tận nhà, khóc lóc chửi rủa, bảo tôi “ác độc”, “không giữ chồng mà còn muốn giết sự nghiệp của nó”.

Tôi nhìn bà, nhẹ nhàng nói:
— Tám năm trước, nếu con ác, đã không để đến hôm nay.

Tôi dọn ra ngoài, thuê một căn hộ nhỏ, trồng vài chậu hoa bên ban công. Mỗi sáng, tôi pha một ly sữa ấm cho mình, bỏ vào đó vài viên vitamin thực sự. Không thuốc tránh thai. Không dối trá. Không bóng ai đứng sau lưng mà thầm phá hủy cuộc sống tôi từng chút một.

Tôi không biết liệu mình còn có thể làm mẹ. Nhưng tôi biết, tôi đã tự sinh ra chính mình lần thứ hai — không nhờ ai nâng đỡ, không cần ai thương hại.

Chỉ cần một vốc bình yên để đổi lấy những ngày đã từng sống mà như cái bóng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News