×
×

Nghỉ hè, tôi phải chăm 6 đứa cháu ngoại của mẹ chồng cho các chị đi du lịch

Mặt trời tháng Bảy rực rỡ như một quả cầu lửa treo lơ lửng trên bầu trời, đổ ánh sáng chói chang xuống khu vườn nhỏ trước nhà. Tiếng ve kêu râm ran hòa lẫn với tiếng cười đùa của lũ trẻ, vang vọng khắp ngõ. Tôi đứng bên hiên nhà, tay cầm chiếc quạt nan, mắt mỏi mệt dõi theo sáu đứa cháu ngoại đang chạy nhảy. Chúng, từ đứa lớn nhất mười hai tuổi đến đứa nhỏ nhất mới lên ba, là niềm vui của bố mẹ chồng tôi, nhưng với tôi, chúng là một cơn bão mùa hè – đẹp đẽ, rực rỡ, nhưng cũng khiến tôi kiệt sức.

Tôi là Linh, dâu trưởng của nhà họ Nguyễn, lấy chồng được bảy năm nhưng vẫn chưa có con. Cái bóng hiếm muộn đè nặng lên vai tôi, dù chồng tôi, anh Tuấn, luôn an ủi rằng anh không vội, rằng chúng tôi còn trẻ. Nhưng tôi biết, sâu trong ánh mắt bố mẹ chồng, dù họ chẳng bao giờ nói ra, vẫn là nỗi mong mỏi một đứa cháu nội. Và rồi, mùa hè này, như một thử thách của số phận, bố mẹ chồng quyết định đón cả sáu đứa cháu ngoại từ các cô em chồng về chơi. “Nhà rộng, có Linh chăm, lũ trẻ ở đây sẽ vui,” mẹ chồng tôi nói, giọng đầy phấn khởi. Tôi mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng, một cơn sóng ngầm bắt đầu dâng lên.

Ngày đầu tiên, cả nhà rộn ràng như hội. Lũ trẻ ùa vào, đứa nào cũng líu lo, mang theo vali đầy quần áo và đồ chơi. Bố chồng tôi, người vốn nghiêm nghị, bỗng hóa thành ông ngoại hiền từ, ngồi kể chuyện cổ tích dưới gốc cây khế. Mẹ chồng thì tất bật vào bếp, chuẩn bị bánh rế, nước sấu ngâm cho các cháu. Còn tôi, như một cỗ máy được lên dây cót, xoay vần từ sáng đến tối: nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp, chạy theo lũ trẻ để lau nước mũi, giải quyết tranh cãi, hay dỗ dành khi đứa nhỏ nhất khóc ré vì nhớ mẹ.

“Linh ơi, thằng Tí khóc kìa!” thằng Tẹo, đứa lớn nhất, gọi tôi khi đang chơi đá bóng ngoài sân. Tôi vội vàng lao ra, ôm bé út vào lòng, vừa dỗ vừa lén thở dài. Đêm xuống, khi cả nhà đã yên giấc, tôi ngồi bên hiên, nhìn ánh trăng mờ nhạt, lòng nặng trĩu. Tôi yêu lũ trẻ, thật đấy, nhưng cái mệt mệt mỏi cứ như ngấm vào xương. Và hơn cả, mỗi tiếng cười, mỗi cái ôm của chúng với ông bà, lại như nhắc tôi nhớ rằng tôi vẫn chưa thể mang đến cho gia đình này một đứa cháu nội.

Ngày thứ ba, sự cố đầu tiên xảy ra. Bé Mí, cô cháu bảy tuổi tinh nghịch, làm vỡ chiếc bình sứ cổ – món đồ mẹ chồng tôi nâng niu bao năm. Tôi hoảng hốt quỳ xuống nhặt mảnh vỡ, sợ mẹ sẽ giận. Nhưng mẹ chỉ xua tay, cười hiền: “Thôi, đồ vật có ý nghĩa đâu mà tiếc. Có mấy đứa nhỏ mới là phúc lớn.” Lời mẹ nhẹ nhàng, nhưng khiến tôi nghẹn ngào. Tôi tự hỏi, liệu mẹ có đang an ủi tôi, hay chỉ đơn giản là bà không muốn tôi áy náy?

Nhưng rồi, mọi chuyện không dừng lại ở đó. Đêm ấy, khi tôi đang lau nhà, Tuấn kéo tôi ngồi xuống, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy lo lắng. “Em gầy đi nhiều rồi, Linh ạ. Em ổn không?” Tôi gật đầu, nhưng nước mắt đã chực trào. Tôi kể anh nghe về những ngày mệt mỏi, về cảm giác như mình đang bị vắt kiệt, và cả nỗi sợ rằng tôi không đủ tốt để làm dâu trưởng. Tuấn ôm tôi, giọng trầm ấm: “Anh sẽ nói chuyện với bố mẹ, để các cô đón bọn trẻ về sớm.” Nhưng tôi lắc đầu. Tôi không muốn bố mẹ nghĩ tôi yếu đuối, càng không muốn làm mất niềm vui của ông bà.

Tuần thứ hai, một bất ngờ lớn ập đến. Trong lúc dọn phòng cho lũ trẻ, tôi vô tình tìm thấy một cuốn sổ nhỏ dưới gối của bé Mí. Tò mò, tôi mở ra, và tim như ngừng đập. Đó là một cuốn nhật ký, nét chữ non nớt nhưng đầy cảm xúc. Mí viết rằng em thương tôi, vì tôi lúc nào cũng mệt, nhưng vẫn cười với cả nhà. Em còn viết: “Cô Linh không có con, chắc cô buồn lắm. Em muốn cô vui như mẹ em.” Cuối trang, em vẽ một bức tranh – tôi đứng giữa lũ trẻ, tay cầm một quả bóng bay hình trái tim.

Tôi ngồi sụp xuống, nước mắt rơi lã chã. Hóa ra, lũ trẻ không vô tư như tôi nghĩ. Chúng nhìn thấy, cảm nhận được những gì tôi đang chịu đựng. Tối đó, tôi gọi Mí ra, ôm em vào lòng, cảm ơn em vì đã khiến tôi nhận ra rằng mình không hề đơn độc. Nhưng ngay khi tôi nghĩ mọi thứ đang dần ổn hơn, một biến cố khác lại xảy ra.

Sáng hôm sau, bé út đột nhiên sốt cao. Tôi hoảng loạn, vội đưa bé đến bệnh viện. Trong lúc chờ bác sĩ, mẹ chồng gọi điện, giọng run rẩy: “Linh, con ổn không? Mẹ xin lỗi, mẹ không nghĩ mọi chuyện lại vất vả với con thế này.” Tôi trấn an mẹ, nhưng trong lòng, tôi biết mình sắp không trụ nổi. Cả ngày hôm ấy, tôi túc trực bên bé út, vừa lo cho bé, vừa lo lũ trẻ ở nhà. Khi bé hạ sốt, tôi mới thở phào, nhưng cơ thể tôi đã kiệt quệ.

Đêm đó, về đến nhà, tôi ngã quỵ ngay trước cổng. Tuấn vội đỡ tôi dậy, mặt anh tái mét. Cả nhà xúm lại, mẹ chồng ôm tôi, khóc: “Linh, con khổ quá rồi. Mẹ sai, mẹ không nên để con gánh hết mọi thứ.” Lời mẹ khiến tôi bật khóc. Tôi không trách mẹ, chỉ trách bản thân mình không đủ mạnh mẽ.

Những ngày sau, mọi thứ dần thay đổi. Tuấn xin nghỉ làm vài ngày để phụ giúp tôi. Mẹ chồng cũng gọi các cô em đến, chia sẻ việc chăm sóc lũ trẻ. Tôi có thời gian nghỉ ngơi, nhưng lòng vẫn nặng trĩu. Tôi sợ rằng, dù mọi người yêu thương tôi, cái bóng hiếm muộn vẫn sẽ mãi đeo bám.

Rồi một buổi chiều, khi tôi đang ngồi dưới gốc khế, bé Mí chạy đến, dúi vào tay tôi một chiếc vòng tay làm từ cỏ. “Cô Linh, cháu làm cho cô nè. Cháu muốn cô luôn vui.” Tôi mỉm cười, ôm em, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Tôi thấy mình nhẹ nhõm hơn, như thể tình yêu của lũ trẻ đã xoa dịu phần nào nỗi đau trong tôi.

Nhưng bất ngờ lớn nhất đến vào ngày cuối cùng của mùa hè. Sáng hôm ấy, bố chồng gọi tôi ra phòng khách, đưa tôi một phong bì. Tôi ngạc nhiên mở ra, và sững sờ khi thấy đó là một hợp đồng nhận nuôi một bé gái mồ côi. Bố nhìn tôi, giọng trầm ấm: “Linh, bố mẹ không cần cháu nội hay cháu ngoại. Bố mẹ chỉ muốn con hạnh phúc. Nếu con và Tuấn đồng ý, bé này sẽ là con của hai đứa.”

Tôi run rẩy, nhìn Tuấn. Anh gật đầu, mắt đỏ hoe. Hóa ra, anh đã âm thầm tìm hiểu về việc nhận con nuôi từ lâu, chỉ chờ tôi sẵn sàng. Mẹ chồng nắm tay tôi, nói: “Con là con dâu trưởng, nhưng trước hết, con là con gái của mẹ. Mẹ muốn con có một gia đình trọn vẹn.”

Tôi ôm bố mẹ, khóc nức nở. Lũ trẻ ùa đến, ôm chầm lấy tôi, reo lên: “Cô Linh sẽ có em bé!” Tôi nhìn chúng, nhìn Tuấn, nhìn bố mẹ, và nhận ra rằng gia đình không chỉ là máu mủ, mà là tình yêu và sự sẻ chia.

Mùa hè năm sau, khu vườn lại rộn ràng tiếng cười. Nhưng lần này, có thêm một cô bé mới – con gái của tôi, bé Nắng. Tôi đứng bên hiên, tay ôm Nắng, nhìn lũ trẻ chơi đùa, lòng ngập tràn hạnh phúc. Hóa ra, mùa hè không chỉ mang đến những cơn bão, mà còn mang đến ánh nắng, để tôi nhận ra rằng, dù cuộc đời có bao nhiêu thử thách, tình yêu luôn tìm được lối đi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News