×
×

Sau 1 đêm “tr-ả b-ài” m-ệt phờ cùng bạn gái, Minh thức dậy và thấy dòng chữ “Đừng tin cô ấy” viết bằng son môi trên gương phòng tắm

Sáng sớm, ánh nắng len qua rèm cửa, rải những vệt sáng mờ nhạt lên sàn gỗ. Kiên lười biếng vươn vai, cảm giác uể oải của một ngày cuối tuần vẫn còn vương trên người. Anh bước vào phòng tắm, mắt còn nhập nhèm, cho đến khi ánh nhìn chạm vào tấm gương lớn treo trên tường. Trên đó, bằng nét son môi đỏ rực, là dòng chữ: “Đừng tin cô ấy.”

Kiên sững người, cơn buồn ngủ tan biến. Anh chạm vào dòng chữ, son môi vẫn còn tươi, như vừa được viết đêm qua. Nụ cười nhạt thoáng qua trên môi anh – chắc chắn là trò đùa của Mai, bạn gái anh. Cô ấy vốn thích những trò tinh nghịch, như giấu chìa khóa xe hay để lại lời nhắn ngớ ngẩn trong túi áo anh. Nhưng dòng chữ này… có gì đó bất an, như một lời cảnh báo từ cõi vô hình.

Kiên bước ra phòng khách, nơi Mai đang ngồi trên sofa, tay cầm cốc cà phê, ánh mắt mơ màng nhìn ra cửa sổ. “Em viết gì trên gương thế?” anh hỏi, cố giữ giọng đùa cợt. “Đừng tin cô ấy? Thật là sáng tạo đấy.”

Mai quay lại, đôi mắt mở to, cốc cà phê khẽ run trong tay. “Gương? Anh nói gì vậy?” Cô đứng dậy, bước nhanh vào phòng tắm. Khi thấy dòng chữ, khuôn mặt cô tái nhợt, và bất ngờ, cô bật khóc. Không phải kiểu khóc nghịch ngợm hay giả vờ, mà là những tiếng nức nở đau đớn, như thể dòng chữ ấy vừa chạm vào một vết thương sâu hoắm.

Kiên bối rối, vội ôm lấy cô. “Mai, bình tĩnh. Chỉ là trò đùa thôi, phải không?” Nhưng Mai lắc đầu, nước mắt lăn dài. Cô kéo anh ngồi xuống, giọng run rẩy. “Kiên, em chưa bao giờ kể với anh… về Minh.”

“Minh là ai?” Kiên nhíu mày, cảm giác bất an dâng lên.

“Chị em song sinh của em,” Mai thì thầm. “Em không muốn nhắc đến cô ấy, vì… vì mọi chuyện quá đau đớn.”

Kiên cảm thấy như có ai vừa đấm vào ngực mình. Trong hai năm yêu nhau, Mai chưa từng nhắc đến một người chị em song sinh. Anh biết cô lớn lên trong một gia đình bình thường, không họ hàng thân thiết, không quá khứ phức tạp. Hay ít nhất, đó là những gì anh nghĩ.

Mai kể, giọng đứt quãng. Minh và cô từng là cặp song sinh không thể tách rời, giống nhau như hai giọt nước, nhưng tính cách trái ngược. Mai dịu dàng, còn Minh sắc sảo, luôn khao khát sự chú ý. Năm mười tám tuổi, Minh bỏ nhà đi sau một trận cãi vã với gia đình, và từ đó, không ai biết cô ở đâu. Mai đã cố tìm chị, nhưng mọi manh mối đều dẫn vào ngõ cụt. “Em nghĩ Minh đã chết,” Mai nói, mắt đỏ hoe. “Nhưng dòng chữ này… chỉ có Minh biết em hay dùng son môi đỏ.”

Kiên cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong đầu anh, hàng loạt câu hỏi quay cuồng. Nếu Minh còn sống, tại sao cô lại xuất hiện bây giờ? Và tại sao lại để lại một lời cảnh báo kỳ lạ như vậy? Anh quyết định kiểm tra căn hộ. Không có dấu hiệu đột nhập, cửa sổ khóa chặt, ổ khóa cửa chính không có vết xước. Nhưng khi anh kiểm tra túi xách của Mai, anh tìm thấy một thỏi son môi đỏ – đúng loại đã được dùng để viết dòng chữ.

“Em nói em không viết, vậy cái này là sao?” Kiên giơ thỏi son lên, giọng gay gắt.

Mai lắc đầu, hoảng loạn. “Kiên, em thề, em không làm! Có thể… có thể Minh đã ở đây. Cô ấy biết cách vào nhà mà không để lại dấu vết. Cô ấy luôn giỏi mấy trò đó.”

Câu chuyện của Mai càng lúc càng khó tin. Kiên bắt đầu nghi ngờ. Anh yêu Mai, nhưng những chi tiết rời rạc này khiến anh cảm thấy như đang đứng trước một bức tranh thiếu mảnh ghép. Anh quyết định tìm hiểu thêm về Minh. Qua mạng xã hội, anh tìm được một tài khoản cũ mang tên Minh, nhưng nó không hoạt động từ mười năm trước. Trong album ảnh, anh thấy một bức chụp Minh và Mai, giống nhau đến kỳ lạ, chỉ khác ở nụ cười: Mai dịu dàng, Minh sắc lạnh.

Đêm đó, Kiên không ngủ được. Anh nằm bên Mai, nghe tiếng thở đều đều của cô, nhưng đầu óc không ngừng nghĩ về dòng chữ. Đột nhiên, một âm thanh nhỏ vang lên từ phòng khách – tiếng kính khẽ chạm nhau. Kiên bật dậy, tim đập thình thịch. Anh cầm cây gậy golf cũ, rón rén bước ra. Phòng khách tối om, chỉ có ánh trăng mờ nhạt chiếu qua cửa sổ. Nhưng trên bàn, một ly rượu vang đã bị đổ, chất lỏng đỏ thẫm chảy lênh láng như máu.

Kiên quay lại phòng ngủ, định gọi Mai, nhưng cô không còn ở đó. Giường trống không, chăn gối xáo trộn. Anh gọi tên cô, chạy khắp căn hộ, nhưng không thấy bóng dáng Mai đâu. Hoảng loạn, anh mở điện thoại, định gọi cảnh sát, thì nhận được một tin nhắn từ số lạ: “Đừng tìm cô ấy. Cô ấy không phải người em nghĩ.”

Kiên gần như phát điên. Anh lái xe đến nhà bố mẹ Mai, cách đó vài giờ lái xe, hy vọng tìm được câu trả lời. Khi anh đến, mẹ Mai mở cửa, khuôn mặt đầy lo lắng. Bà kéo anh vào, kể một câu chuyện khiến anh lạnh sống lưng. Minh không chỉ bỏ nhà đi – cô đã bị chẩn đoán mắc chứng rối loạn nhân cách từ nhỏ. Cô từng giả danh Mai để lừa bạn bè, gia đình, thậm chí cả người yêu của Mai. “Chúng tôi không chắc Minh đã chết,” mẹ Mai nói. “Cô ấy có thể ở bất cứ đâu, làm bất cứ điều gì.”

Kiên trở về căn hộ, đầu óc quay cuồng. Anh bắt đầu nghi ngờ chính Mai – hay người mà anh nghĩ là Mai. Liệu cô ấy có thực sự là Mai, hay là Minh giả danh? Anh lục lại ký ức: những lần Mai hành động lạ lùng, như khi cô đột nhiên quên một kỷ niệm quan trọng, hay khi cô vô tình gọi anh bằng một cái tên lạ. Tất cả những chi tiết nhỏ ấy giờ đây trở thành mảnh ghép của một bức tranh đáng sợ.

Đêm hôm sau, Mai bất ngờ trở lại. Cô bước vào nhà, quần áo xộc xệch, ánh mắt hoang mang. “Kiên, em xin lỗi,” cô nói, giọng yếu ớt. “Em bị Minh bắt. Cô ấy… cô ấy muốn thay thế em, muốn có cuộc sống của em.” Mai kể rằng Minh đã nhốt cô trong một căn nhà bỏ hoang, nhưng cô trốn thoát được. Kiên muốn tin, nhưng trái tim anh đã bị nghi ngờ gặm nhấm.

Anh bí mật lắp camera trong nhà. Đêm đó, anh giả vờ đi ngủ, nhưng thực chất ngồi theo dõi qua điện thoại. Gần nửa đêm, anh thấy Mai – hay người mà anh nghĩ là Mai – đứng trước gương phòng tắm, cầm thỏi son đỏ, viết gì đó. Khi cô quay lại, ánh mắt cô lạnh lùng, không chút giống Mai. Kiên lao vào phòng tắm, và trên gương, dòng chữ mới xuất hiện: “Cô ấy không phải Mai.”

Kiên đối mặt với cô. “Cô là ai? Minh hay Mai?” Anh hét lên, tay run rẩy.

Cô gái trước mặt anh mỉm cười, một nụ cười sắc lạnh. “Kiên, em là Mai. Nhưng… em cũng là Minh.” Cô bước tới, giọng thì thầm. “Chúng tôi chưa bao giờ là hai người. Chỉ có một, và em đã sống với cả hai nhân cách từ nhỏ. Em yêu anh, nhưng Minh… Minh muốn anh thuộc về cô ấy.”

Kiên lùi lại, đầu óc quay cuồng. Không có chị em song sinh, không có kẻ đột nhập. Tất cả chỉ là một tâm trí bị chia cắt, một con người mang hai khuôn mặt. Anh chạy ra khỏi nhà, gọi cảnh sát, nhưng khi họ đến, “Mai” đã biến mất, để lại trên gương dòng chữ cuối cùng: “Đừng tìm tôi. Cô ấy đã thắng.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News