×
×

Tôi kết hôn với người đàn ông giàu có sau 3 tháng yêu xa, đến đêm tân hôn anh tháo mặt nạ ra và đó là khuôn mặt người đã được chính tay tôi ch/ôn cất

Tôi quen anh qua một diễn đàn viết văn. Anh là độc giả âm thầm, thường để lại những bình luận thông minh, sâu sắc. Chúng tôi bắt đầu nhắn tin riêng, gọi video, rồi yêu nhau lúc nào không rõ.

Ba tháng sau, anh ngỏ lời cầu hôn.

Tôi phân vân. Chúng tôi chưa từng gặp nhau ngoài đời. Nhưng giọng nói anh trầm ấm, suy nghĩ chín chắn, và quan trọng nhất – anh giàu. Không kiểu phô trương, mà là cái giàu có âm thầm, ổn định. Biệt thự ở Đà Lạt, cổ phần công ty dược, tài khoản đầy ắp. Tôi là nhà văn bán thời gian, sống trong căn hộ thuê, nên sự chênh lệch ấy vừa khiến tôi ngần ngại… vừa bị hút vào như thiêu thân.

Anh đồng ý không tổ chức rình rang. Chỉ làm đám cưới nhỏ trong khu nghỉ dưỡng của gia đình ở Lâm Đồng – cổ kính và yên tĩnh như một trang truyện Gothic.

Tôi chỉ gặp anh ngoài đời đúng hai lần trước lễ cưới. Cả hai lần, anh đều đeo mặt nạ y tế và kính đen. “Anh từng bị tai nạn nhỏ, để vết sẹo, không muốn em thấy trước đám cưới,” anh giải thích. Tôi không nghi ngờ – anh luôn thành thật trong mọi thứ khác.

Ngay cả trong các cuộc gọi video, anh cũng chỉ hiện bóng mờ, hoặc lấy lý do đang ở bệnh viện, vừa phẫu thuật xong nên không tiện để lộ mặt. Tôi từng thắc mắc, nhưng anh nói giọng khẽ: “Nếu em yêu một khuôn mặt, thì sau này sẽ sớm rời bỏ anh.” Và tôi đã tin.

Tôi nghĩ, sau đêm tân hôn, tôi sẽ nhìn thấy khuôn mặt thật của người đàn ông mình yêu.

Và đúng là tôi đã thấy. Nhưng không như tôi tưởng.


Đêm tân hôn, căn phòng tầng ba phủ đầy ánh nến. Anh ngồi trên giường, cởi áo vest, rồi từ từ đưa tay lên tháo mặt nạ.

Tôi đứng sững.

Trước mặt tôi là một khuôn mặt quen thuộc đến mức tim tôi như ngừng đập.

Một vết sẹo dài trên trán, đôi mắt sâu, gò má hóp.

Là Tuấn.

Người yêu cũ của tôi. Người đã chết cách đây hai năm vì tai nạn giao thông. Tôi từng đến nhà xác, tận mắt nhìn thi thể. Chính tay tôi đặt hoa trên mộ anh.

“Không thể nào,” tôi thì thào. “Anh… chết rồi.”

Anh mỉm cười, chậm rãi bước đến. “Anh đã chết. Nhưng cũng chưa từng chết.”

Tôi lùi lại, đập vào bàn. Mùi nến thơm khiến đầu tôi choáng váng.

“Tuấn… nếu là anh, tại sao?”

“Vì anh muốn biết,” anh thì thầm. “Muốn biết liệu em yêu anh… hay yêu thứ anh có.”


Hóa ra, Tuấn không chết. Tai nạn khiến anh bị thương nặng, nhưng anh sống sót. Gia đình anh – vốn có thế lực trong ngành y – đã giấu mọi thông tin, tuyên bố cái chết để cắt đứt quá khứ. Sau khi phục hồi, anh biến mất khỏi mạng xã hội, khỏi thế giới tôi từng biết.

Tôi thì vật vã. Một năm trời không viết nổi dòng nào. Mỗi giấc mơ đều có tiếng Tuấn cười, rồi máu loang ra từ tóc anh.

Tôi mất phương hướng, mất niềm tin. Cho đến khi gặp… “Người đàn ông mới” – cũng chính là anh, dưới cái tên khác, giọng nói hơi trầm hơn, nụ cười dịu hơn.

Tôi yêu anh lần nữa mà không hề hay biết.

“Anh muốn thử em,” Tuấn nói, ngồi xuống bên giường. “Muốn biết nếu không có cái tên cũ, không có ký ức, không có bi thương, em có còn chọn anh không.”

Tôi không biết nên khóc hay cười. Phẫn nộ, nhẹ nhõm, kinh hãi – tất cả trộn lẫn.

“Và em đã chọn,” anh kết luận.


Sáng hôm sau, tôi bước ra khỏi phòng, thấy căn biệt thự im ắng lạ thường.

Không có người giúp việc. Không có khách mời. Không có hoa cưới rơi vãi.

Chỉ có tôi.

Và chiếc phong bì trên bàn.

Bên trong là sổ tiết kiệm đứng tên tôi, với số dư đủ để tôi không phải viết thêm dòng nào trong mười năm tới. Kèm một tờ giấy nhắn tay:

“Cảm ơn em đã yêu anh. Dù chỉ một lần… hay hai lần.”

Tuấn biến mất lần nữa.

Chỉ khác, lần này… không còn mộ để tôi đến khóc.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News