×
×

Tôi lao đến, gọi lớn: “Ngọc!” Người đó quay lại, và tôi sững sờ. Gương mặt ấy giống Ngọc đến kỳ lạ – đôi mắt sâu, hàng mi dài – nhưng không phải cô

Mưa phùn giăng kín con đường làng, phủ một lớp mỏng lên ký ức còn sót lại trong tôi. Ba ngày sau đám cưới, vợ tôi – Ngọc, người con gái tôi yêu say đắm, biến mất không một dấu vết. Không một lời giải thích, không một cuộc gọi. Chỉ có chiếc nhẫn cưới nằm lẻ loi trên bàn, cạnh mảnh giấy ghi vỏn vẹn: “Anh đừng tìm em. Em xin lỗi.” Tôi, Minh, 32 tuổi, một kỹ sư xây dựng, ngồi trong căn hộ trống trải, cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Tôi đã mất tất cả: tình yêu, niềm tin, và cả giấc mơ về một gia đình.

Tôi tìm Ngọc khắp nơi. Từ Hà Nội, nơi chúng tôi gặp nhau, đến Đà Lạt, quê hương cô ấy. Tôi hỏi bạn bè, gia đình, thậm chí thuê cả thám tử tư, nhưng không một manh mối. Ngọc như tan vào không khí, để lại tôi với nỗi đau và hàng loạt câu hỏi không lời đáp. Cuộc sống trôi qua trong vô định, cho đến một ngày, một công trình mới ở miền Tây đã kéo tôi vào một sự thật không thể tin nổi.

Tôi gặp Ngọc trong một quán cà phê nhỏ ở Hà Nội, nơi cô làm nhân viên pha chế. Cô có mái tóc dài óng ả, nụ cười dịu dàng, và ánh mắt sâu thẳm như chứa đựng cả một câu chuyện. Chúng tôi yêu nhau nhanh chóng, như thể định mệnh đã sắp đặt. Chỉ sáu tháng sau, tôi cầu hôn, và cô gật đầu, mắt ngấn lệ. Đám cưới diễn ra giản dị nhưng tràn ngập niềm vui. Tôi nghĩ mình là người đàn ông hạnh phúc nhất. Nhưng chỉ ba ngày sau, Ngọc bỏ đi, mang theo cả trái tim tôi.

Tôi không từ bỏ. Tôi lục tung mọi ký ức, cố tìm lý do. Có phải tôi làm gì sai? Có phải cô không yêu tôi? Hay có bí mật nào đó mà cô không thể chia sẻ? Tôi gọi cho mẹ cô ở Đà Lạt, nhưng bà chỉ khóc: “Ngọc nó không nói gì với mẹ. Con bé chỉ bảo nó phải đi, để bảo vệ con.” Lời nói ấy khiến tôi càng rối trí. Bảo vệ tôi? Trước cái gì?

Một năm sau, công việc đưa tôi đến Cần Thơ, nơi tôi phụ trách một dự án cầu đường. Miền Tây, với sông nước mênh mông và những con người chân chất, là nơi tôi hy vọng có thể tạm quên đi nỗi đau. Nhưng định mệnh, như một trò đùa, lại có kế hoạch khác. Một buổi chiều, khi đang kiểm tra công trường, tôi dừng lại ở một quán nước ven sông. Dưới ánh hoàng hôn, tôi thấy một dáng người quen thuộc đứng xa xa, mặc áo sơ mi trắng, tóc ngắn, đang nói chuyện với một nhóm công nhân. Tim tôi đập mạnh. Dáng đi ấy, cách nghiêng đầu ấy… là Ngọc.

Tôi lao đến, gọi lớn: “Ngọc!” Người đó quay lại, và tôi sững sờ. Gương mặt ấy giống Ngọc đến kỳ lạ – đôi mắt sâu, hàng mi dài – nhưng không phải cô. Đó là một người đàn ông, trạc 25 tuổi, dáng người mảnh khảnh. Anh ta nhìn tôi, ánh mắt thoáng hoảng loạn, rồi vội quay đi. Tôi đuổi theo, nắm lấy tay anh ta: “Anh là ai? Tại sao lại giống vợ tôi?”

Anh ta giật tay lại, giọng run rẩy: “Anh nhầm rồi. Tôi không biết anh nói gì.” Nhưng ánh mắt anh ta, đầy sợ hãi và quen thuộc, khiến tôi không thể buông tha. Tôi kéo anh ta vào quán nước, đòi một lời giải thích. Sau một hồi im lặng, anh ta thở dài, ngồi xuống, và câu chuyện anh kể khiến tôi như rơi vào vực thẳm.

“Tôi tên là Nam,” anh ta nói, giọng trầm. “Nhưng trước đây, tôi từng được gọi là Ngọc.” Tôi ngẩn người, không tin vào tai mình. Nam kể rằng anh sinh ra là một người chuyển giới, lớn lên trong cơ thể nữ nhưng luôn biết mình là nam. Ở Đà Lạt, anh sống như Ngọc, nhưng áp lực từ gia đình và xã hội khiến anh không thể sống thật với bản thân. Khi gặp tôi, anh đã yêu tôi, nhưng cũng biết rằng tình yêu ấy không thể trọn vẹn nếu anh tiếp tục sống dối trá. “Tôi cưới anh vì tôi yêu anh,” Nam nói, mắt đỏ hoe. “Nhưng tôi không thể tiếp tục. Tôi phải rời đi, để sống là chính mình.”

Tôi ngồi lặng, cảm giác như cả thế giới đảo lộn. Ngọc, người vợ tôi yêu, hóa ra là Nam – một người đàn ông đang trên hành trình tìm lại chính mình. Tôi không biết nên giận, nên buồn, hay nên cảm thông. “Tại sao em… anh không nói với tôi?” Tôi hỏi, giọng lạc đi. Nam cười buồn: “Anh Minh, anh xứng đáng với một người có thể cho anh một gia đình trọn vẹn. Tôi không muốn anh đau khổ vì tôi.”

Tôi trở về khách sạn, đầu óc trống rỗng. Những ngày sau, tôi cố tránh Nam, nhưng hình ảnh anh cứ ám ảnh tôi. Tôi nhớ những khoảnh khắc bên Ngọc – nụ cười, cái nắm tay, những lời yêu thương. Tất cả đều thật, dù người đứng trước tôi giờ đây mang một vỏ bọc khác. Tôi bắt đầu tìm hiểu về chuyển giới, về những khó khăn mà Nam phải đối mặt. Tôi nhận ra rằng, dù giới tính của anh là gì, tình yêu tôi dành cho Ngọc vẫn còn đó, mãnh liệt và đau đớn.

Một tuần sau, tôi tìm gặp Nam lần nữa, tại chính quán nước ven sông. Anh đang ngồi một mình, nhìn ra dòng nước lấp lánh. Tôi ngồi xuống, không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt chiếc nhẫn cưới lên bàn. “Anh không giận em,” tôi nói, giọng nghẹn ngào. “Nhưng anh cần thời gian để hiểu. Anh chỉ muốn biết… em có hạnh phúc không?”

Nam nhìn tôi, nước mắt lăn dài. “Tôi hạnh phúc khi được là chính mình. Nhưng tôi cũng đau, vì đã làm tổn thương anh.” Anh kể rằng sau khi rời đi, anh đến Cần Thơ, bắt đầu lại với cái tên Nam, làm việc tại một tổ chức phi chính phủ hỗ trợ người chuyển giới. Anh đã phẫu thuật, thay đổi giấy tờ, và đang cố xây dựng một cuộc sống mới. “Nhưng tôi chưa bao giờ ngừng nghĩ về anh,” anh nói, giọng run run.

Tôi cầm chiếc nhẫn, lòng nặng trĩu. Tôi không biết mình có thể chấp nhận sự thật này hay không, nhưng tôi biết tình yêu của tôi dành cho Ngọc – hay Nam – không phải là một lời nói dối. “Anh sẽ không tìm em nữa,” tôi nói. “Nhưng nếu một ngày nào đó, em cần anh, anh vẫn ở đây.”

Tôi trở về Hà Nội, mang theo nỗi đau và cả một bài học. Tôi không kể chuyện này với ai, kể cả mẹ Ngọc, vì tôi biết bà sẽ không chịu nổi sự thật. Tôi cất chiếc nhẫn vào một góc tủ, như cất đi một phần trái tim mình. Cuộc sống tiếp diễn, nhưng tôi không còn là Minh của ngày xưa. Tôi bắt đầu tham gia các diễn đàn hỗ trợ người chuyển giới, âm thầm giúp đỡ những người như Nam, như một cách để chữa lành vết thương của chính mình.

Nhưng bất ngờ lớn nhất đến vào một buổi chiều, khi tôi nhận được một gói quà gửi đến công ty. Bên trong là một bức thư tay, nét chữ quen thuộc của Ngọc – hay Nam. “Anh Minh, cảm ơn anh vì đã yêu tôi, dù chỉ trong ba ngày. Đây là món quà tôi muốn gửi anh, như một lời tạm biệt.” Tôi mở gói quà, và bên trong là một bức tranh vẽ tôi và Ngọc, trong bộ áo cưới, đứng dưới ánh hoàng hôn. Dưới bức tranh, Nam viết: “Tôi đã yêu anh, không phải vì tôi là Ngọc, mà vì tôi là tôi. Hãy sống hạnh phúc, anh nhé.”

Tôi ôm bức tranh, nước mắt lăn dài. Hóa ra, Nam không chỉ rời đi để tìm chính mình, mà còn để giải phóng tôi khỏi những kỳ vọng mà chính tôi không nhận ra. Dưới ánh hoàng hôn, tôi thì thầm: “Cảm ơn em, Nam.” Và lần đầu tiên sau một năm, tôi cảm thấy trái tim mình nhẹ nhõm, như thể đã tìm lại được một phần của chính mình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News