×
×

Tôi vừa rời điểm trường Nậm Ô, tay còn xách theo túi vải đựng sách, thì đất dưới chân rung chuyển như có tiếng động từ lòng núi

Tôi đặt chân đến Lai Châu vào những ngày cuối tháng Tám, khi cơn mưa rừng đã thấm đẫm những con dốc ngoằn ngoèo và bản làng còn chìm trong sương sớm. Là giáo viên tiểu học ở Hà Nội, tôi tình nguyện tham gia chuyến công tác hè để mang sách, áo ấm và cả những bài học đầu đời đến với lũ trẻ vùng cao.

Thế nhưng tôi không ngờ, chuyến đi này lại kéo tôi về với một đoạn ký ức tưởng đã chôn vùi.


Buổi chiều hôm đó, mây trĩu nặng, trời như sắp đổ trận mưa nữa. Tôi vừa rời điểm trường Nậm Ô, tay còn xách theo túi vải đựng sách, thì đất dưới chân rung chuyển như có tiếng động từ lòng núi. Một người đàn ông Mông hớt hải chạy ngược lên dốc, hét lớn:

— Cô giáo ơi! Tránh đi! Đất lở!

Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì, thì cả triền đồi đột ngột nứt ra. Tiếng đá lăn, tiếng cây gãy, tiếng người la hét vang dội giữa đại ngàn. Tôi quay người định chạy nhưng bàn chân như bị hút xuống lớp đất sình, mọi thứ tối sầm.

Khi mở mắt ra, tôi thấy mình nằm dưới một tán cây già. Trời đã tạnh mưa. Một bé gái khoảng chín, mười tuổi đang chườm lá lên trán tôi, ánh mắt trong veo lo lắng.

— Cô tỉnh rồi à? May mà không sao…

Tôi nhận ra mình đang ở trong một lán nhỏ, dựng tạm bằng tre nứa. Cô bé tên Mỵ, sống với người phụ nữ dân tộc Thái trong bản. Bà ấy tìm thấy Mỵ ba năm trước, kể là con bé lạc từ nơi khác tới, chẳng nhớ nhà, chẳng nhớ tên ba mẹ.

Tôi khẽ nắm tay con bé, định cảm ơn, thì chợt khựng lại. Ở ngay cổ tay trái của Mỵ, có một vết bớt đỏ hình cánh hoa, nằm nghiêng nghiêng về phía ngón cái.

Tôi sững sờ. Bàn tay run lên.

Bảy năm trước, chị gái tôi – chị Thục – từng có một đứa con gái tên An Nhiên. Khi con bé tròn ba tuổi, trong một lần hai mẹ con đợi xe về quê tại bến Giáp Bát, chỉ trong tích tắc chị lơ đãng, con bé biến mất giữa biển người. Mấy tháng tìm kiếm không có kết quả. Cảnh sát nghi ngờ bị bắt cóc, nhưng không lần ra manh mối nào. Chị Thục từ đó đổ bệnh. Gia đình tôi ai cũng không dám nhắc lại chuyện cũ.

Và trên cổ tay của An Nhiên cũng có vết bớt đỏ hình cánh hoa, mẹ tôi từng gọi đó là dấu của trời cho, duy nhất trong nhà.

Tôi nuốt nghẹn, giọng khản đặc:

— Mỵ, con còn nhớ gì về ba mẹ ruột của mình không?

Con bé lắc đầu, ánh mắt mông lung:

— Mỵ không nhớ… chỉ thấy mỗi đêm nằm mơ, có một người gọi Mỵ là “Nhiên ơi”…


Tôi gọi điện cho chị Thục vào hôm sau. Lúc đầu chị không tin. Nhưng khi tôi nói về vết bớt hình cánh hoa, giọng chị nấc lên. Ba ngày sau, chị bắt xe từ Hà Nội lên bản.

Cuộc hội ngộ ấy không có nước mắt ào ạt như trên phim, chỉ là một cái nhìn sững sờ, một bước chân run rẩy, và tiếng thì thầm:

— Nhiên… là con đúng không?

Mỵ ngơ ngác, rồi bật khóc.

Chị Thục ôm con bé thật chặt, lần tay lên vết bớt cũ, như để chắc rằng đó không phải ảo mộng. Cả bản lặng đi.


Mọi chuyện sau đó sáng tỏ dần. Hóa ra, năm ấy An Nhiên bị một phụ nữ dắt đi từ bến xe. Người đàn bà đó định đưa sang biên giới nhưng sợ bị lộ nên đã bỏ lại con bé ở một bến xe vùng núi. Nhiều năm lang thang, Nhiên mất trí nhớ, rồi được một người đàn bà già trong bản mang về nuôi.

Tôi trở về Hà Nội sau một tuần. Nhưng lần này, có một điều thay đổi.

An Nhiên ngồi ghế sau xe, ngủ ngon lành trên vai mẹ ruột. Nắng chiều xuyên qua cửa kính, chiếu lên vết bớt hình cánh hoa trên tay con bé — như lời nhắc nhở rằng, có những điều tưởng mất mãi, vẫn có thể tìm thấy giữa những cung đường khúc khuỷu nhất của cuộc đời.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News