×
×

Trong bữa cơm đính hôn của em trai tôi, con trai tôi bất ngờ chỉ vào bụng của cô nó và nói: “đứa b/é không nên được sinh ra”

Tôi vẫn nhớ rất rõ buổi tối hôm đó – cái ngày đáng lẽ ra cả nhà nên vui.

Bữa cơm đính hôn của em trai tôi, Hoàng – được tổ chức tại nhà hàng trong khu nghỉ dưỡng gần biển. Khách mời không nhiều, chủ yếu là họ hàng thân thiết và vài người bạn của hai đứa.

Vợ sắp cưới của Hoàng tên là Phương – cô gái có vẻ ngoài dịu dàng, ánh mắt luôn cụp xuống, giọng nói nhỏ như thể sợ làm phiền không khí. Phương đang mang thai ba tháng. Cái thai là lý do đám cưới tổ chức gấp.

Tôi thì ngồi cạnh con trai mình – thằng bé tên Nam, sáu tuổi, trầm tính, ít nói. Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đưa nó đi gặp bác sĩ tâm lý cho đến khi…

Khi Phương vừa đặt tay lên bụng và cười bảo:
– Bé con dạo này đạp nhiều hơn rồi. Chắc là hiếu động giống ba.

Nam ngẩng đầu, giọng nó vang lên giữa bàn tiệc đang ồn ào:

Đừng để đứa trẻ được sinh ra.

Cả bàn im phăng phắc. Tôi giật mình quay sang, tưởng nó nói nhầm, nhưng nó lặp lại, chậm rãi hơn:

Mẹ nói… đứa bé đó không nên sinh ra.

Tôi chết điếng.

Mẹ của Nam – vợ cũ tôi – mất cách đây hai năm trong một tai nạn. Chuyện giữa tôi và cô ấy đã kết thúc từ trước đó, không mâu thuẫn, không thù hằn. Nhưng Nam chưa từng nói những điều kỳ lạ kiểu đó. Và càng chưa từng nhắc đến mẹ sau khi cô ấy mất.

Hoàng bật cười gượng:
– Thằng bé nói linh tinh ấy mà. Chắc xem nhiều phim quá.

Mọi người cố làm không khí nhẹ đi, nhưng tôi nhận ra ánh mắt của Phương – trong thoáng chốc – tái mét. Tay cô ấy rụt lại khỏi bụng, mắt nhìn Nam như thể thằng bé là ai đó rất quen, rất đáng sợ.


Sau bữa tiệc, tôi gặng hỏi Nam.

– Con nói cái gì thế? Ai bảo con nói vậy?

Nó ngẩng lên, bình thản đến rợn người:

– Mẹ con. Mẹ về trong mơ, mẹ đứng ở cầu thang. Mẹ nói: Phải ngăn đứa bé đó lại. Nếu không, con sẽ không còn ba nữa.

Tôi bắt đầu cảm thấy da gáy mình nổi hết lên.


Tôi tìm đến Phương vài ngày sau, lấy cớ hỏi thăm sức khỏe. Nhưng thực ra là để dò xem cô ấy có giấu điều gì không.

– Phương này, hôm đó… em có cảm thấy ổn không?

Cô ấy cười nhẹ:
– Em ổn. Chỉ hơi bất ngờ vì thằng bé. Nó… giống ai đó em từng biết.

Tôi hơi sững người:
– Ai đó?

Phương im một lát.

– Một người đã mất. Anh ấy… cũng từng nói với em câu tương tự. Rồi chết trong một vụ va chạm lúc em đang cãi nhau với anh ta qua điện thoại.

Cô ấy siết chặt ly nước.

– Em nghĩ mình đã buông bỏ. Nhưng con trai anh… khi nó nhìn em, em có cảm giác như bị lật lại ký ức.

Tôi không biết vì sao mình lại hỏi:

– Còn đứa bé?

– Em không chắc nó là của Hoàng. – Giọng Phương đột ngột trầm xuống. – Nhưng em không dám nói. Em sợ anh ấy hủy hôn, sợ bố mẹ em mất mặt.

Tôi đứng dậy, cảm thấy đất dưới chân hơi lệch. Tất cả như xâu chuỗi vào nhau một cách lạnh lùng.


Ba tuần sau, Phương sẩy thai.

Tin nhắn đến điện thoại tôi đúng lúc đang họp:
“Anh, Phương nhập viện. Thai không giữ được.”

Tôi chạy đến, thấy Nam đứng ngoài phòng bệnh. Thằng bé ngẩng lên nhìn tôi, lần đầu tiên mỉm cười sau nhiều tuần.

– Mẹ nói mọi thứ ổn rồi.

Tôi siết chặt tay con, trong lòng hỗn loạn không gọi được tên cảm xúc.

Tối hôm đó, khi tôi cởi áo khoác cho Nam, nó đưa tôi một vật nhỏ: một mặt dây chuyền bạc cũ kỹ mà tôi chưa từng thấy.

– Mẹ bảo đưa cho ba. Mẹ nói ba sẽ nhớ lại.

Tôi cầm lấy. Mặt dây đó… là của vợ cũ tôi, người đã mất. Tôi từng đặt làm riêng tặng cô ấy, sau lần chúng tôi cãi nhau vì chuyện tôi nghi ngờ cô có tình cảm với người đàn ông khác.

Chuyện đó… đã trôi qua, hoặc tôi tưởng thế.

Tôi nhìn Nam, bỗng thấy sợ. Không phải sợ con mình. Mà là sợ sự thật có thể vẫn còn nằm sâu đâu đó, chưa lộ ra.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News