Tôi từng nghĩ đời mình sẽ yên ổn trôi theo dòng chảy quen thuộc: làm công ăn lương, yêu ai đó vừa phải, cưới một người hợp lý, sống một cuộc đời không chênh vênh. Nhưng tất cả đã đổi khác kể từ cái đêm sương mù ấy, trên một mảnh đất xa lạ gọi là Tủa Chùa – nơi tôi chưa từng nghĩ sẽ để lại điều gì ngoài vài bức ảnh sống ảo.
Chuyến đi ấy, tôi lên vùng cao cùng nhóm bạn để “đổi gió”, đúng nghĩa tìm nơi không ai biết mình là ai. Sau một ngày leo núi mệt bã, đêm xuống, cả bản rực rỡ ánh lửa trại. Rượu ngô được mời liên tục, men cay cháy rát cổ, tôi cứ nghĩ mình còn tỉnh, cho đến khi nhìn thấy cô gái ấy.
Cô mặc váy thổ cẩm đỏ, mái tóc dài buông xoã, đôi mắt to đen láy nhìn tôi như đã quen từ kiếp trước. Người ta giới thiệu, cô là con gái trưởng bản. Còn tôi – kẻ qua đường, phơi phới giữa đất trời xa lạ, cứ nghĩ mình chỉ để lại vài dấu chân trong sương.
Nhưng đêm đó, tôi ở lại.
Sáng hôm sau, tôi lặng lẽ rời bản khi mọi người còn ngủ. Không một lời từ biệt. Tôi không phải loại đàn ông tệ bạc, nhưng cũng không đủ tử tế để ôm lấy trách nhiệm của một đêm bồng bột. Tôi tự nhủ, đó chỉ là chuyện đi qua, như mây trôi qua đỉnh núi.
Vài tháng sau, khi mọi chuyện tưởng chừng đã rơi vào quên lãng, mẹ gọi điện cho tôi, giọng run run:
— Con về gấp… Nhà mình… có chuyện rồi!
Tôi bắt chuyến xe sớm nhất. Vừa bước vào cổng, tôi khựng lại.
Trâu.
Lợn.
Gà.
Thóc xếp đầy bao, ngô chất thành đống. Cả sân trước nhà tôi – một ngôi nhà ba tầng giữa phố thị, giờ bỗng hóa thành… một trại nuôi gia súc hoành tráng.
Tôi chết lặng khi thấy giữa sân, cha tôi đang tiếp một đoàn người. Dẫn đầu là một người đàn ông dáng to, mặc áo chàm, ánh mắt sắc lạnh. Bên cạnh ông là cô gái mặc váy đỏ – người mà tôi ngỡ chỉ xuất hiện trong một đêm sương mù.
Cô cúi đầu chào cha mẹ tôi, rồi quay sang tôi, giọng dịu dàng:
— Em tới nhận chồng.
Tôi há hốc miệng. Cha tôi giận đến tím mặt, mẹ thì vừa khóc vừa lẩm bẩm:
— Trưởng bản bảo, mày làm con gái ông ấy có bầu, phải cưới. Của hồi môn ông mang tới đây hết rồi. Còn không nhận thì… đền bạc, đền đất!
Tôi chưa từng nghĩ đời mình sẽ rơi vào cảnh này – giữa phố, giữa nhà, bị buộc phải cưới một cô gái vùng cao chỉ vì một đêm sai lầm.
Tôi kéo cô ra góc vườn, hỏi khẽ:
— Sao em biết nhà anh?
Cô mỉm cười, mắt cong như vầng trăng non:
— Em không biết. Nhưng bố em biết. Ông nói: “Gái bản tao không phải đồ chơi. Nó khóc ba đêm liền. Tao phải đi tìm.”
Tôi nghẹn họng. Tôi đã nghĩ người vùng cao chất phác, dễ bỏ qua. Không ngờ họ còn gan lì và nghĩa khí hơn cả đám đàn ông thành thị.
Tôi nhìn cái bụng cô – phẳng lỳ.
— Em… thật sự có bầu?
Cô nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh:
— Nếu không có bầu, anh có chịu cưới em không?
Tôi im lặng.
Cô bước ra sân, nói rõ ràng:
— Em không bắt anh chịu trách nhiệm vì cái thai. Em bắt anh chịu trách nhiệm vì anh đã chạm vào trái tim em, rồi quay lưng bỏ chạy.
Tôi đứng đó, giữa tiếng gà kêu, tiếng trâu thở, và mùi rơm mới nồng nàn giữa phố. Lần đầu tiên, tôi thấy lòng mình không còn chỗ để trốn.
Hóa ra, cái giá của một đêm mù sương, không phải là một đứa trẻ…
Mà là một lời hứa vô hình mà tôi đã lỡ buông tay.