Lan đứng giữa lễ đường, váy cưới trắng muốt ôm lấy thân hình mảnh mai. Đôi mắt cô lấp lánh hạnh phúc khi nhìn Phong, người đàn ông đã sưởi ấm trái tim cô sau những tháng ngày mồ côi lạnh lẽo.
Cha mẹ Lan mất từ khi cô còn bé, để lại cô đơn độc giữa dòng đời. Phong đến như ánh nắng, dịu dàng và kiên nhẫn, khiến cô tin rằng mình xứng đáng được yêu thương.
Lễ cưới diễn ra trong không khí ấm áp, bạn bè và họ hàng hai bên mỉm cười chúc phúc. Khi chủ hôn cất giọng trang trọng, hỏi Lan: “Cô có đồng ý lấy anh Phong làm chồng không?”, tim cô đập rộn ràng. Cô vừa định thốt lên “Có”, thì một tiếng hét sắc lạnh vang lên từ cuối phòng: “Không đồng ý!”
Cả lễ đường sững sờ. Một người phụ nữ trung niên, khuôn mặt khắc khổ, lao tới. Đôi tay run rẩy, bà dúi vào tay Lan một mẩu giấy nhàu nhĩ rồi lặng lẽ rời đi. Lan bàng hoàng, tay run mở mẩu giấy. Những dòng chữ nguệch ngoạc như nhát dao cắt vào tim cô: “Bố của Phong chính là bố của con. Mẹ xin lỗi vì đã bỏ rơi con. Mẹ có nỗi khổ riêng.”
Cô ngẩng lên, nhìn người phụ nữ đang khuất dần. Đó là mẹ ruột cô ư? Người đã bỏ cô từ khi lọt lòng? Đầu óc Lan quay cuồng, trái tim như vỡ vụn. Cô quay sang Phong, người vẫn đang ngơ ngác, không hiểu chuyện gì xảy ra. Nước mắt trào ra, Lan không thể thốt nên lời. Tình yêu mà cô trân trọng, giấc mơ về một gia đình hạnh phúc, giờ đây tan biến chỉ vì một bí mật kinh hoàng.
Phong nắm tay cô, giọng lo lắng: “Lan, chuyện gì vậy?”. Nhưng cô chỉ lắc đầu, mẩu giấy rơi xuống sàn. Cô không thể đối diện với anh, không thể đối diện với sự thật rằng người cô yêu lại là anh trai cùng cha khác mẹ. Lan bước ra khỏi lễ đường, bỏ lại phía sau những ánh mắt tò mò và tiếng xì xào. Gió thổi qua, lạnh buốt, như chính trái tim cô lúc này.
Người phụ nữ lạ mặt đã biến mất, để lại Lan với vết thương không bao giờ lành. Cô đứng lặng dưới bầu trời xám, tự hỏi liệu định mệnh có từng mỉm cười với mình…