Lễ cưới đình đám giữa Trần Minh – thiếu gia duy nhất của tập đoàn Thành Long – và cô dâu xinh đẹp tên Hạ Lam đã sẵn sàng diễn ra vào sáng thứ Bảy. Thiệp mời in nổi, khách mời toàn nhân vật có máu mặt. Cặp đôi được ví là “trai tài gái sắc”, ngỡ sẽ là hôn lễ cổ tích giữa đời thực.
Nhưng đúng 8 giờ sáng, khi cả hội trường đèn hoa đã thắp sáng, cô dâu biến mất.
Chiếc váy cưới trắng tinh nằm xộc xệch trên ghế, điện thoại của Lam tắt nguồn, không ai liên lạc được. Máy quay an ninh ghi lại hình ảnh cô rời phòng khách sạn một mình lúc rạng sáng, đội mũ rộng vành, đeo kính đen.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào của việc bị bắt cóc.
Minh như người mất hồn. Mẹ anh ngất lên ngất xuống. Hôn lễ bị hủy trong tiếng xì xào và rò rỉ tin tức từ báo mạng: “Cô dâu nhà đại gia mất tích trước giờ cưới!”
Cảnh sát vào cuộc. Họ tìm được dấu vết Lam thuê taxi ra sân bay, nhưng không có thông tin chuyến bay cô lên. Một vài nhân viên nói cô chỉ hỏi đường… rồi quay đi.
Chưa ai hiểu vì sao cô bỏ trốn. Bởi nếu không yêu Minh, thì cớ sao chấp nhận lời cầu hôn rình rang một tháng trước giữa hàng trăm người?
Chính Minh cũng không hiểu.
Anh từng nghĩ Lam là định mệnh của đời mình – nhẹ nhàng, tinh tế, đúng kiểu người có thể giúp anh quên đi vết thương cũ: mối tình đầu kéo dài bốn năm, kết thúc bằng… cái chết thương tâm của cô gái ấy, một vụ ngã lầu không rõ nguyên nhân.
Tên cô gái đó là Vy.
Một tuần sau lễ cưới đổ vỡ, cảnh sát lật lại hồ sơ. Họ tra soát lý lịch Lam – tên thật là Nguyễn Hạ Lam – thì phát hiện cái tên từng xuất hiện trong vụ án Vy ngã lầu cách đây ba năm.
Ngày đó, Vy chết ở tầng 14 khách sạn, nơi cô vừa thuê để gặp “bạn gái của người yêu cũ”. Camera hành lang bị cắt, không có nhân chứng.
Sau khi tìm được nhật ký của Vy, cảnh sát biết cô nghi ngờ bạn trai Minh đang ngoại tình. Cô từng viết: “Mình sẽ gặp cô ta, ít nhất cũng cần một lời thú nhận.”
Nhưng vụ việc rơi vào bế tắc vì không đủ chứng cứ. Vy chết, Minh đau khổ, còn “cô gái bí ẩn” kia thì không tìm được danh tính.
Giờ đây, một dữ kiện mới làm tất cả rúng động: Lam từng đổi tên.
Ba năm trước, cô tên là Hà An – sinh viên trường mỹ thuật, từng yêu… một người tên Tuấn – bạn thân của Minh. Và người từng bị Vy nghi ngờ ngoại tình với bạn trai mình, chính là An.
Hà An và Hạ Lam – là một.
Cảnh sát mở rộng điều tra. Qua việc khôi phục các đoạn video cũ, họ phát hiện bóng dáng một cô gái cao gầy, đeo khẩu trang, đi thang máy cùng Vy – sát thời điểm Vy tử nạn. Hình ảnh mờ nhưng phần xương quai xanh lộ ra sau lớp váy ren… trùng khớp với đặc điểm nhận dạng Hạ Lam.
Cô không bị bắt cóc. Cô trốn đi vì biết tất cả sắp lộ.
Minh chết lặng khi nhận được tin.
Cô gái mà anh sắp cưới… chính là người từng gián tiếp khiến người yêu cũ của anh thiệt mạng. Cô ta đổi tên, đổi cuộc sống, quay lại với vẻ ngoài dịu dàng, chăm sóc, lấy lòng mẹ anh, từng bước chiếm lấy vị trí Vy để… làm gì?
Cảnh sát đã có giả thuyết: Lam quay lại vì ám ảnh. Có thể là mặc cảm tội lỗi. Có thể là để “sửa sai”. Nhưng cũng có thể — là để hoàn tất một cuộc hoán đổi. Cô muốn trở thành “người duy nhất” trong trí nhớ Minh.
Trong lá thư bỏ lại, Lam chỉ viết một dòng:
“Em không chịu nổi khi thấy anh vẫn yêu cô ấy, ngay cả khi cô ấy đã chết.”
Ba tuần sau đám cưới vỡ lở, khi dư luận bắt đầu tạm lắng xuống, cảnh sát nhận được tin báo từ một nhân viên nhà nghỉ ven biển nhỏ ở Phan Thiết. Một cô gái lạ mặt, vẻ ngoài tiều tụy, sống khép kín, trả tiền bằng tiền mặt, không dùng điện thoại. Cô thường ra biển lúc sáng sớm, và đêm nào cũng khóc một mình trên ban công tầng hai.
Họ ập đến lúc rạng sáng.
Cô gái không bỏ chạy. Khi thấy còng số 8, cô chỉ ngước mắt nhìn, hỏi một câu:
“Minh… có biết không?”
Viên cảnh sát đáp khẽ:
“Cậu ta chính là người nộp đơn yêu cầu điều tra lại vụ án ba năm trước.”
Lúc đó, Hạ Lam bật cười. Nhưng nước mắt rơi trước.
**
Trong phòng thẩm vấn, cô thú nhận mọi chuyện.
Ba năm trước, cô và Vy đã có một cuộc gặp mặt căng thẳng trong phòng khách sạn. Vy chất vấn, Lam không phủ nhận. Cãi vã. Đẩy nhau. Vy ngã.
Lam không cố sát. Nhưng cô không gọi cấp cứu. Không đưa tay ra. Cô bỏ đi.
Vì sợ. Vì ghen. Và vì một niềm kiêu hãnh điên rồ: “Nếu Minh yêu tôi, anh sẽ quên Vy.”
Nhưng Minh không quên.
Lam biến mất một năm, rồi trở lại với tên mới, diện mạo mới, tiếp cận Minh dưới danh nghĩa “một người xa lạ” đến phỏng vấn việc từ thiện. Cô làm việc âm thầm, ngoan ngoãn, trở thành hình mẫu “lý tưởng” mà mẹ anh ưa thích.
Một kế hoạch dài hơi. Một giấc mộng thay thế.
Và gần như thành công.
Cho đến buổi tối trước lễ cưới, khi Lam nhìn vào gương và nhận ra trong ánh mắt Minh vẫn có một khoảng trống – dành cho Vy. Cô hiểu, ngay cả chiếc váy cưới trắng tinh kia… cũng chỉ là tàn dư của một mối tình đã chết.
Cô bỏ đi. Không phải vì ăn năn. Mà vì biết: dù làm gì, cô vẫn mãi là kẻ đứng sau một cái bóng không còn tồn tại.
**
Ngày Lam bị giải đi, báo chí nổ tung. “Cô dâu giết người”, “Vụ mất tích lật lại vụ án cũ”… Hình ảnh một người phụ nữ trẻ với đôi mắt đen thẳm, bước xuống xe cảnh sát trong chiếc áo khoác bạc màu, trở thành biểu tượng cho một bi kịch méo mó của tình yêu và tham vọng.
Minh đứng từ xa, giữa đám đông. Không đến gần, không nói gì.
Họ lướt qua nhau như hai người xa lạ.
Lam không xin tha. Không kháng án. Tại phiên tòa sơ thẩm, cô chỉ nói một câu cuối:
“Tôi từng nghĩ mình đủ giỏi để thay thế một người đã chết. Nhưng sự thật là… cô ấy sống mãi trong lòng người tôi yêu, còn tôi thì chỉ tồn tại trong hồ sơ tội phạm.”
**
Cô bị kết án 8 năm tù vì tội không cứu giúp người gặp nạn dẫn đến tử vong, cộng thêm hành vi che giấu nhân thân và cản trở điều tra.
Mùa đông năm đó, lần đầu tiên tuyết nhân tạo được mang về trang trí tại quảng trường trung tâm thành phố – nơi lẽ ra là chỗ chụp ảnh cưới của Minh và Lam.
Anh đứng đó một mình.
Nhìn tuyết rơi trắng, lạnh hơn cả ánh mắt của cô dâu đã từng yêu mình bằng một tình yêu méo mó và đầy ám ảnh.