×
×

Vợ mỗi đêm đ-ều t-ìn-h t-ứ với tr-ai tr-ẻ trước mặt người chồng th-ực v-ật

Tôi chưa từng nghĩ đời mình lại bắt đầu bằng một cuộc hôn nhân như thế.

Không có váy cưới, không có hoa tươi, không có tiếng nhạc du dương trong lễ đường tráng lệ. Chỉ là một bàn thờ nghi ngút khói hương bên phía nhà chồng – nơi họ cho rằng anh “chết một nửa”, còn một nửa sống sót là để trả nghĩa cho tôi.

Anh tên Khánh. Năm tôi mười chín, một vụ tai nạn giao thông suýt cướp đi mạng sống của tôi. Anh – một người xa lạ – lao đến, đẩy tôi khỏi làn xe điên loạn. Bản thân bị hất văng, đập đầu xuống vỉa hè. Từ đó, nằm im như khúc gỗ. Còn tôi – người được cứu sống – lại bị buộc gắn đời mình với anh như một món nợ không hồi kết.

Ba tôi ép tôi cưới anh.

“Tình nghĩa là cái quý nhất đời người. Nó cứu mày, giờ mày không thể quay lưng.”

Tôi vùng vằng, cãi cọ, khóc lóc… nhưng cuối cùng vẫn phải gật đầu. Chẳng vì tình nghĩa, càng không vì yêu, mà chỉ vì tôi đã quá quen với việc là một con rối trong tay cha mình.


Đêm tân hôn, tôi ngồi bó gối ở góc phòng, mặc bộ váy ngủ đỏ rực mà dì tôi ép mặc “cho ra dáng vợ mới”. Còn anh – chú rể bất động – nằm đó, đôi mắt mở hé, dại đi như búp bê. Đèn sáng trưng, tôi cố tình để vậy. Tôi muốn anh thấy – nếu anh còn khả năng nhìn.

Tôi đi qua đi lại, uốn éo, cười gằn:
“Thấy không? Cô vợ xinh đẹp của anh đang lượn lờ trước mặt đấy. Cảm giác làm đàn ông mà bất lực thế này… dễ chịu không?”

Không ai đáp.

Tôi bật nhạc, nhảy một điệu múa điên dại giữa căn phòng lạnh ngắt, ánh mắt liếc qua thân thể vô hồn kia như muốn nhấn mạnh một điều: tôi không cam chịu.


Tôi sống như vậy suốt gần nửa năm.

Ban ngày, tôi tỏ vẻ chu đáo: chăm bón, xoa bóp, đưa anh đi trị liệu theo giờ giấc quy định. Ban đêm, tôi lột mặt nạ.

Tôi dẫn bạn trai về nhà.

Ban đầu chỉ là những lần ngồi tâm sự, hút thuốc, uống rượu trong phòng khách. Sau, tôi ngang nhiên hơn: khoác tay tình trẻ bước vào phòng ngủ. Anh vẫn nằm đó – mắt mở – trơ như một xác ướp biết thở. Tôi thầm nhủ: “Nếu có một linh hồn nào trong đó, chắc cũng đã chết dần vì bất lực.”

Tôi không yêu ai trong những chàng trai đến rồi đi. Tôi chỉ muốn trả thù số phận, muốn giày xéo lên cái gọi là “nghĩa tình” đã trói buộc tôi như xiềng xích.

Tôi nghĩ mình làm chủ cuộc chơi. Cho đến một đêm – mọi thứ đổi thay.


Hôm đó, tôi đưa Minh – gã người mẫu trẻ mới quen – về nhà. Chúng tôi vừa uống rượu vừa cười vang trong phòng ngủ. Tôi mặc bộ váy ngủ ren mỏng tang, Minh vòng tay ôm lấy eo tôi, thì thầm gì đó bên tai. Tôi quay ra phía giường – nơi anh vẫn nằm – nhếch mép.

“Anh thấy chưa? Làm chồng mà chỉ biết nằm đấy. Anh gọi đó là hy sinh à?”

Tôi vừa dứt lời thì… một tiếng động nhỏ vang lên.

“Cạch.”

Chiếc remote rơi xuống sàn. Tôi ngoái đầu, nghĩ là Minh làm rơi. Nhưng ánh mắt anh ta trợn trừng, môi mấp máy không thành lời.

Tôi quay lại.

Anh đang ngồi dậy.

Phải – người chồng thực vật của tôi. Tư thế cứng nhắc nhưng rõ ràng là tự ngồi lên. Mắt anh không còn đờ đẫn. Mắt anh nhìn tôi – sâu hoắm, lạnh băng.

Tôi lùi lại, tay bấu lấy cánh tay Minh.

Anh mở miệng – giọng khản đặc, từng từ như cứa vào tim tôi:

“Tôi chỉ giả vờ nằm đó… để xem em còn coi tôi là người hay không.”

Tôi chết lặng.

Anh với tay lấy tập giấy bên gối – là đơn ly hôn. Ký sẵn.

Tôi vội vã bước tới, tay run rẩy:
“Anh… anh tỉnh bao lâu rồi? Sao anh không nói gì?”

Ánh mắt anh không còn là của một kẻ bất động – mà của một người đã sống lại với trái tim tan nát.

“Tôi tỉnh từ tháng thứ hai. Nhưng tôi không muốn sống nếu người bên cạnh mình là một chiếc mặt nạ. Tôi nằm đó, từng đêm nhìn em diễn kịch… và tự hỏi: Mạng sống của tôi… đáng giá bao nhiêu sự phản bội?”

Tôi òa khóc:
“Tôi… tôi không cố ý… tôi bị ép cưới anh… tôi…”

Anh cắt lời, giọng lạnh hơn đêm đông:

“Vậy em nên nhớ – tôi chưa từng ép em yêu tôi. Nhưng tôi cũng không đủ ngu để giữ lại một người đàn bà không còn trái tim.”


Anh rời đi hôm sau. Một mình. Không xe lăn. Không bác sĩ. Không nhìn lại.

Tôi vẫn đứng trên ban công, nhìn theo bóng lưng ấy – lặng thinh, hụt hẫng, và… tiếc nuối.

Từ ngày đó, tôi không còn dẫn ai về nhà. Căn phòng vẫn vậy – nhưng ánh mắt ai đó không còn hiện diện nơi góc giường. Mỗi đêm, tôi lại ngồi nơi anh từng nằm, nhớ lại từng ánh mắt lặng thinh của anh – người đàn ông đã yêu tôi đến mức im lặng chịu đựng, rồi chọn cách rời xa trong danh dự.


Có những người, đến cả lúc câm lặng cũng là để chờ ta hối hận. Và khi họ mở lời, điều duy nhất còn lại… là tiếc nuối cả đời.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News