×

2 anh em mồ côi sống dưới gầm cầu được một bác tài xế thường xuyên cho cơm ăn và áo ấm

Dưới gầm cầu bê tông cũ kỹ ở ngoại ô một thị trấn nhỏ, hai anh em mồ côi, Hùng và Tí, sống chen chúc trong một túp lều dựng từ bìa cứng và vài tấm nylon rách. Hùng, 13 tuổi, gầy gò nhưng đôi mắt sáng quắc, ngày ngày lội bộ khắp thị trấn nhặt ve chai, kiếm vài đồng mua gạo. Tí, em trai cậu, mới 8 tuổi, nhỏ bé, tóc cháy nắng, thường ngồi co ro bên lề đường chờ anh về. Cha mẹ mất sớm trong một vụ tai nạn, hai anh em chỉ có nhau, nương tựa giữa cái lạnh buốt của những đêm mưa và cái đói cồn cào mỗi sáng.

Mỗi chiều, khi ánh hoàng hôn nhuộm vàng mặt sông, một chiếc xe tải cũ kỹ kêu xình xịch dừng gần gầm cầu. Bác Tâm, người tài xế khoảng 50 tuổi, khuôn mặt khắc khổ nhưng ánh mắt hiền từ, bước xuống với một hộp cơm nóng và vài bộ quần áo cũ nhưng sạch sẽ. “Ăn đi, đừng để đói,” bác nói, giọng trầm ấm. Lúc đầu, Hùng nghi ngại, sợ người lạ, nhưng bác Tâm không chỉ cho cơm, mà còn kể chuyện về những chuyến xe đường dài, về những người tốt bác gặp, và dặn: “Dù khổ, cũng phải sống tử tế, nghe chưa?” Tí thích nghe bác kể, đôi mắt tròn xoe, còn Hùng dần mở lòng, cảm nhận được chút hơi ấm từ người đàn ông xa lạ.

Bác Tâm không giàu. Căn nhà nhỏ của bác ở cuối thị trấn chỉ có vài món đồ cũ kỹ, và chiếc xe tải là nguồn sống duy nhất. Nhưng mỗi tuần, bác đều dành dụm chút tiền mua gạo, mì, hay tìm quần áo ấm cho hai anh em. Có lần, bác mang đến một đôi giày cũ nhưng còn tốt, vừa chân Tí. Cậu bé reo lên, chạy nhảy khắp bãi đất trống, khiến Hùng cười lần đầu sau nhiều tháng. Bác Tâm nhìn cảnh đó, chỉ lặng lẽ quay đi lau nước mắt.

Một ngày cuối thu, mưa lớn trút xuống như thác. Sông dâng cao, nước đục ngầu tràn vào gầm cầu, cuốn phăng mọi thứ. Hùng ôm chặt Tí trong túp lều sắp sập, nước lạnh ngắt ngập đến đầu gối. Tí run lẩy bẩy, khóc gọi anh. Hùng cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng cậu, nỗi sợ mất em trai như lưỡi dao cứa. Đúng lúc tuyệt vọng, ánh đèn xe tải xuyên qua màn mưa. Bác Tâm lao xuống, áo mưa rách toạc, bất chấp dòng nước xiết. “Hùng, bám vào bác! Tí, ôm chặt!” bác hét, bế Tí trên vai và kéo Hùng theo. Nước cuốn mạnh, nhưng bác Tâm nghiến răng, lội từng bước qua dòng lũ. Khi cả ba lên được bờ, bác thở hổn hển, ôm hai anh em vào lòng, nước mưa và nước mắt hòa lẫn.

Đêm đó, bác Tâm đưa Hùng và Tí về căn nhà nhỏ của mình. Nhìn hai đứa trẻ ướt sũng, co ro trên ghế, bác nói: “Từ nay, ở với bác. Bác không có nhiều, nhưng sẽ không để các cháu khổ nữa.” Hùng nghẹn ngào, quỳ xin bác, nhưng bác Tâm kéo cậu đứng dậy: “Đàn ông không quỳ. Chỉ cần các cháu học giỏi, sống tốt, là báo đáp bác rồi.” Tí ôm chặt bác, khóc nức nở. Lần đầu tiên sau nhiều năm, hai anh em cảm nhận được một mái ấm.

Bác Tâm làm việc cật lực, chạy xe ngày đêm để nuôi hai anh em ăn học. Hùng chăm chỉ, luôn đứng đầu lớp, mơ một ngày mở gara sửa xe để bác không phải vất vả. Tí thích vẽ, những bức tranh của cậu đầy màu sắc, thường là hình bác Tâm lái xe dưới nắng vàng. Bác Tâm không bao giờ kể công, chỉ lặng lẽ sửa xe, chạy hàng, và mỉm cười khi hai anh em khoe điểm cao hay bức vẽ mới. Có lần, bác bán chiếc đồng hồ cũ – kỷ vật duy nhất của cha mình – để mua sách cho Hùng. Khi Hùng biết, cậu khóc, hứa sẽ không phụ lòng bác.

Thời gian trôi nhanh như một chuyến xe. Mười năm sau, vào một chiều hè rực rỡ, Hùng và Tí trở về trong bộ áo cử nhân lộng lẫy. Hùng, giờ là kỹ sư ô tô, vừa tốt nghiệp đại học danh tiếng. Tí, một họa sĩ trẻ, đã có tranh trưng bày ở triển lãm lớn. Họ đứng trước căn nhà nhỏ, nơi bác Tâm đang lúi húi lau chiếc xe tải cũ. “Bác ơi!” Tí gọi, chạy ùa đến ôm chầm bác. Hùng bước tới, đặt tấm bằng tốt nghiệp và một bức tranh của Tí vào tay bác. Bức tranh vẽ bác Tâm đứng bên xe tải, phía sau là hai cậu bé mỉm cười dưới nắng. “Cháu làm được rồi, bác,” Hùng nói, giọng run run. “Cháu mở được gara rồi. Từ nay, bác nghỉ ngơi, để cháu lo.”

Bác Tâm lặng người, tay run run cầm tấm bằng và bức tranh. Đôi mắt ông đỏ hoe, nhìn hai cậu bé ngày nào run rẩy dưới gầm cầu, giờ đã trưởng thành, chững chạc. “Bác… bác không cần gì,” ông nghẹn ngào. “Chỉ cần thấy hai đứa nên người, bác mãn nguyện rồi.” Ông ôm chặt Hùng và Tí, nước mắt lăn dài trên má. Cả ba đứng đó, giữa sân nhà, như một gia đình thực thụ.

Tối hôm đó, họ quây quần bên mâm cơm giản dị: cá kho, rau luộc, và bát canh nóng. Tiếng cười vang lên, hòa cùng ánh trăng sáng ngoài sân. Hùng kể về kế hoạch mở rộng gara, Tí hào hứng nói về triển lãm sắp tới. Bác Tâm chỉ ngồi nghe, mỉm cười, lòng trào dâng niềm tự hào. Dưới gầm cầu năm xưa, giờ chỉ còn tiếng gió thổi qua, nhưng câu chuyện về lòng nhân ái của bác Tâm và hai anh em mãi được kể lại, như ngọn lửa sưởi ấm những ngày lạnh giá.

Nhiều năm sau, khi bác Tâm đã già, Hùng và Tí vẫn giữ thói quen mỗi chiều ngồi bên bác, kể chuyện, như thuở còn dưới gầm cầu. Họ không chỉ là những người thành công, mà còn là minh chứng sống động rằng, một bàn tay chìa ra đúng lúc có thể thay đổi cả một số phận.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News