×
×

Bố chồng thường khen tôi xinh đẹp rồi cười đầy ẩn ý

Tôi và chồng cưới nhau sau 2 năm yêu đương. Chồng tôi – Huy – là người trầm tính, hiền lành, làm kỹ sư xây dựng. Khi về sống chung với gia đình anh, tôi có chút lo lắng, nhưng mọi thứ dường như dễ chịu hơn mong đợi – nhất là từ phía bố chồng.

Ông Khải – bố chồng tôi – ngoài 60 tuổi, là người điềm đạm, từng là giảng viên đại học. Ngay từ những ngày đầu, ông đã thường khen tôi trước mặt mọi người:

– “Con bé này có duyên. Cười lên thấy sáng cả nhà. Khéo chọn vợ đấy Huy!”

Hoặc:

– “Dâu nhà này là hoa hậu rồi, ai mà chê được.”

Lúc đầu tôi chỉ nghĩ ông đang cố gắng thân thiện, nhưng dần dần, những lời khen ấy xuất hiện thường xuyên hơn – không chỉ khi có người, mà cả khi chỉ có hai bố con trong bếp hay lúc tình cờ gặp nhau ở cầu thang. Có lần, ông nhìn tôi chằm chằm rồi thở dài:

– “Nếu ta gặp con sớm hơn vài chục năm…”

Tôi hơi rùng mình, nhưng vẫn cố giữ lễ phép. Tôi kể lại cho chồng nghe, nhưng anh chỉ cười:

– “Em nghĩ nhiều rồi. Bố anh trước giờ hay nói linh tinh kiểu thế. Tính nghệ sĩ ấy mà.”

Mọi chuyện vẫn trôi qua êm đềm, cho đến một hôm, mẹ chồng lên chùa ở lại vài ngày, chồng đi công tác, chỉ còn tôi ở nhà cùng bố chồng. Tôi nấu cơm tối, dọn dẹp xong thì thấy ông ngồi trong phòng làm việc, cửa khép hờ.

Định mang ly nước vào, tôi gọi cửa nhưng không thấy ông trả lời. Tôi đẩy cửa bước vào thì thấy ông đã ngủ gật trên ghế. Trên bàn là một chiếc hộp gỗ mở hé. Tò mò, tôi nhìn qua và chết sững.

Bên trong là một xấp ảnh cũ và một bức thư tay nhàu nát.

Tấm ảnh đầu tiên là một cô gái trẻ khoảng 20 tuổi, mặc áo dài trắng, gương mặt rất giống tôi – giống đến mức rùng mình.

Bức thư bên dưới viết:

“Mai à, anh xin lỗi. Ngày ấy anh không đủ can đảm để nắm lấy tay em. Em đi lấy chồng, rồi mất sớm sau biến chứng sinh nở. Anh biết mình đã mất em mãi mãi. Nhưng khi thấy con gái em – cô bé đó lớn lên, đẹp như em, ánh mắt cũng giống em… lòng anh như bị ai xé ra từng mảnh.”

Tôi chết lặng. Người trong ảnh là… mẹ tôi. Còn tôi – là đứa con gái mà ông từng nhắc đến.

Tối đó, tôi ngồi đối diện bố chồng, trong ánh đèn vàng nhạt của phòng khách. Ông không phủ nhận. Ngược lại, ông kể tất cả – bằng một giọng chậm rãi:

– “Bố và mẹ con từng yêu nhau, nhưng vì hoàn cảnh, bố không giữ được mẹ. Sau này mẹ con lấy bố ruột của con, rồi qua đời. Ngày đầu tiên thấy con đến nhà… bố tưởng mình nhìn thấy mẹ con quay về.”

Tôi nghẹn lời. Cảm giác khi ấy không phải là sợ hãi – mà là một nỗi buồn sâu thẳm.

– “Những lời khen trước giờ… không phải vì con là con dâu xinh đẹp. Mà vì… con là giọt máu còn sót lại của một thời bố dại khờ đánh mất.”

KẾT:

Từ hôm đó, ông không còn khen tôi như xưa nữa. Ông cư xử đúng mực, giữ khoảng cách, nhưng ánh mắt vẫn đầy trìu mến – không phải của một người bố chồng, mà là một người từng yêu rất sâu, và đang sống nốt phần đời còn lại bằng ký ức.

Có những mối duyên không thành, nhưng hóa ra… vẫn còn được viết tiếp theo một cách rất khác – trong một thế hệ sau.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News