Dưới ánh đèn vàng vọt ở góc đường Nguyễn Trãi giao Lê Lợi, thành phố Hồ Chí Minh, Trần Văn Minh cúi mình bên chiếc xe đạp cũ, đôi tay thoăn thoắt bơm hơi vào lốp xe. Mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng đôi mắt ông ánh lên một niềm vui khó tả. Người qua đường chỉ thấy một người thợ sửa xe bình thường, nhưng đằng sau dáng hình gầy gò ấy là một câu chuyện dài hơn một thập kỷ, thấm đẫm nước mắt và tình yêu.
Hơn hai mươi năm trước, ở một làng quê nghèo ở Long An, Minh và vợ, chị Lan, đón hai cậu con trai sinh đôi, Hảo và Hiếu. Hai đứa trẻ lớn lên giữa những cánh đồng lúa, đôi mắt sáng ngời ước mơ. Minh thường nhìn các con, lòng đau đáu: “Mình không được học, nhưng tụi nhỏ phải khác.” Nhà nghèo, tiền chỉ đủ ăn, việc cho con học ở thành phố xa xỉ như một giấc mơ. Nhưng Minh không chịu khuất phục. Năm Hảo và Hiếu lên mười, ông gói ghém vài bộ quần áo, để lại chị Lan với mảnh ruộng nhỏ, và lên Sài Gòn.
Thành phố đón Minh bằng những con đường tấp nập và cái nắng cháy da. Không tiền thuê nhà, ông tìm được một nơi trú ẩn kỳ lạ: một ống cống cũ dưới lòng đường. Cái ống chật hẹp, ẩm ướt, đầy mùi hôi, trở thành nhà của Minh trong mười năm trời. Ban ngày, ông đẩy xe đạp đi sửa lốp, chạy xe ôm, làm bất cứ việc gì để kiếm tiền. Từng đồng ông chắt chiu, gửi về cho Hảo và Hiếu học hành. Đêm xuống, ông trở về ống cống, nằm co ro trên manh chiếu, lặng lẽ cầu mong hai con được no đủ.
Những ngày mưa là khắc nghiệt nhất. Nước tràn vào ống cống, cuốn đi đôi dép rách và cả chút hơi ấm còn sót lại. Có lần, Minh ngồi dưới cơn mưa tầm tã, ôm chặt chiếc túi đựng tiền học phí, sợ nước làm ướt những tờ polymer nhàu nhĩ. Nhưng ông không bao giờ nghĩ đến việc bỏ cuộc. “Các con là ánh sáng của tôi,” ông thì thầm trong bóng tối. “Chỉ cần tụi nó thành công, tôi chịu được tất cả.”
Hảo và Hiếu không phụ lòng cha. Hai cậu bé quê mùa ngày nào giờ chăm chỉ học hành, luôn đứng đầu lớp. Năm 2013, tin vui như sét đánh ngang tai: cả hai cùng đỗ thủ khoa đại học. Hảo vào Đại học Y Dược, Hiếu vào Đại học Bách Khoa. Đêm nhận tin, Minh ngồi trong ống cống, nước mắt lăn dài. Ông cười, nụ cười lẫn trong tiếng mưa rơi, như thể cả thế giới đang reo vui cùng ông.
Nhưng đại học là một hành trình mới, đầy tốn kém. Minh không thể tiếp tục sống trong ống cống nữa. Ông chuyển ra ngoài, thuê một căn phòng trọ nhỏ xíu gần trường Y cho cả ba cha con. Căn phòng chật đến mức chỉ kê vừa một chiếc giường và cái bàn nhỏ, nhưng với Minh, đó là thiên đường. Tiền trọ ngốn gần hết thu nhập từ việc chạy xe ôm, nhưng ông vẫn kiên trì. Chị Lan gửi lên ít gạo, vài bó rau, còn Minh cặm cụi làm việc, không bao giờ để các con thấy mình mệt mỏi.
Hảo và Hiếu, giờ đã là những chàng trai trưởng thành, không ít lần khuyên cha nghỉ ngơi. “Cha để tụi con lo,” Hảo nắm tay cha, giọng nghẹn ngào. Nhưng Minh chỉ lắc đầu, nụ cười hiền hậu. “Cha còn sức, cha còn làm. Tụi con cứ sống tốt, đó là món quà lớn nhất cho cha.” Dù các con đã tốt nghiệp, có công việc ổn định, Minh vẫn rong ruổi trên chiếc xe máy cũ, sửa lốp, chở khách, như thể ngừng làm việc là ngừng yêu thương.
Giờ đây, Minh sống trong một căn phòng nhỏ ở Quận 5. Không còn ống cống, không còn những đêm mưa lạnh buốt. Mỗi tối, ông trở về, ngồi bên ly trà nóng, nghĩ về hành trình đã qua. Ông không kể nhiều, nhưng đôi lúc, khi cả nhà quây quần, Hảo và Hiếu lại nhắc chuyện cũ. “Hồi đó cha khổ lắm, mà tụi con đâu biết,” Hiếu nói, mắt đỏ hoe. Minh chỉ cười, vỗ vai con. “Khổ gì đâu. Cha có tụi con, là cha có tất cả.”
Dưới ánh đèn đường Sài Gòn, Trần Văn Minh vẫn lặng lẽ làm việc, dáng lưng còng gập hòa vào dòng người. Nhưng trong trái tim ông là cả một bầu trời, nơi tình yêu của một người cha đã thắp sáng tương lai cho các con, từ những ngày đen tối nhất.