Tôi tên Hà, 28 tuổi, đang mang thai đứa con đầu lòng được bảy tháng. Từ khi biết mình có thai, tôi và chồng, Nam, đã dành hàng đêm để nghĩ tên cho con. Chúng tôi muốn đặt tên con gái là “An Nhiên” – một cái tên nhẹ nhàng, mang ý nghĩa bình yên, tự tại. Với tôi, cái tên không chỉ là một danh xưng, mà còn là lời gửi gắm tình yêu và hy vọng cho tương lai con.
Nam có một người chị gái, chị Lan, hơn anh bốn tuổi. Chị Lan đã có một cậu con trai năm tuổi, tên Minh. Chị là người sắc sảo, khéo ăn nói, nhưng đôi khi khiến tôi cảm thấy khó gần vì những lời nói bóng gió. Dù vậy, tôi luôn cố gắng giữ hòa khí, vì chị là chị chồng, và tôi không muốn gia đình lục đục.
Chuyện bắt đầu vào một buổi chiều cuối tuần, khi cả nhà chồng tụ họp ăn cơm. Tôi đang kể với mẹ chồng về cái tên An Nhiên, hào hứng chia sẻ rằng tôi đã chọn được một mẫu vòng tay khắc tên con để làm kỷ niệm. Chị Lan ngồi đối diện, nghe xong chỉ cười nhẹ, không nói gì. Tôi không để ý lắm, chỉ nghĩ chị không quan tâm.
Vài tuần sau, tôi tình cờ thấy chị Lan đăng ảnh trên mạng xã hội, khoe rằng chị vừa sinh con gái thứ hai và đặt tên là… An Nhiên. Tôi sững sờ. Cái tên mà tôi và Nam đã chọn, đã ấp ủ bao tháng trời, giờ bị chị lấy mất. Tôi không hiểu sao chị làm vậy, vì tôi đã công khai chia sẻ cái tên trong bữa cơm gia đình. Cảm giác như bị ai đó cướp đi một thứ quý giá, tôi vừa buồn vừa tức.
Tối đó, tôi nhắn tin hỏi chị Lan, cố giữ giọng nhẹ nhàng: “Chị ơi, sao chị lại đặt tên con là An Nhiên? Tên đó em và Nam đã chọn cho con em rồi, chị biết mà.” Chị trả lời ngay, giọng ngọt nhạt qua tin nhắn: “Ôi, tên thôi mà Hà, chỉ là một cái ký hiệu, có gì to tát đâu. Em đặt cái khác là được rồi. Chị thích tên này, nghe hay nên chọn luôn.” Tôi đọc xong mà nghẹn. “Chỉ là một cái ký hiệu”? Với tôi, cái tên là cả một câu chuyện, một giấc mơ, sao chị có thể nói nhẹ nhàng như vậy?
Tôi kể chuyện với Nam, hy vọng anh sẽ đứng về phía tôi. Nhưng Nam chỉ thở dài: “Thôi em, chuyện nhỏ mà. Chị đặt rồi thì mình chọn tên khác, cãi nhau làm gì cho mệt.” Thái độ của Nam khiến tôi thất vọng. Tôi không muốn cãi, nhưng tôi muốn được tôn trọng. Cái tên An Nhiên không chỉ là một cái tên, nó là tâm huyết của tôi, là tình yêu tôi dành cho con.
Ngày hôm sau, tôi quyết định gặp chị Lan để nói rõ. Tôi đến nhà chị, mang theo chút trái cây làm quà, cố giữ bình tĩnh. Khi tôi nhắc lại chuyện cái tên, chị vẫn giữ nụ cười quen thuộc: “Hà, em nhạy cảm quá rồi. Tên An Nhiên phổ biến, ai đặt chẳng được. Chị đặt trước, em cứ chọn tên khác, ví dụ như An Nhi, An Bình, thiếu gì tên đẹp.” Tôi hít sâu, cố không để cảm xúc lấn át. “Chị, em không tranh cái tên với chị. Nhưng em đã nói trước với cả nhà, chị biết đó là tên em chọn cho con. Nếu chị thích, chị có thể hỏi em một câu, em sẵn sàng chia sẻ. Em chỉ muốn chị hiểu cảm giác của em.”
Lần đầu tiên, tôi thấy nụ cười của chị Lan khựng lại. Có lẽ chị không ngờ tôi sẽ nói thẳng. Chị im lặng một lúc, rồi thở dài: “Thôi được, chị xin lỗi. Chị nghĩ chuyện nhỏ, không ngờ em để tâm. Chị chỉ muốn con chị có cái tên ý nghĩa, giống em thôi.” Lời xin lỗi của chị nghe chân thành, nhưng tôi vẫn cảm thấy một chút gợn trong lòng.
Sau cuộc nói chuyện, chị Lan không đổi tên con, và tôi tôn trọng quyết định đó. Nhưng tôi và Nam cũng không đổi tên con mình. Chúng tôi vẫn gọi con là An Nhiên, dù biết sẽ có chút rắc rối khi hai đứa trẻ là chị em họ cùng tên. Với tôi, cái tên là một phần trái tim tôi dành cho con, và tôi không muốn từ bỏ.
Chuyện này khiến tôi nhận ra một điều: trong gia đình, sự tôn trọng và thấu hiểu là điều quan trọng nhất. Tôi không trách chị Lan nữa, nhưng tôi học được cách nói lên suy nghĩ của mình, để bảo vệ những gì mình trân trọng. Còn An Nhiên của tôi, dù sau này có chung tên với chị họ, vẫn sẽ là cô bé đặc biệt nhất trong lòng tôi – vì cái tên ấy, tôi đã từng đấu tranh để giữ.
Thời gian trôi qua, hai cô bé An Nhiên lớn lên, trở thành đôi bạn thân thiết. Mỗi lần nhìn các con chơi đùa, tôi và chị Lan chỉ cười, như một cách hòa giải ngầm. Cái tên, dù từng là nguyên nhân mâu thuẫn, cuối cùng lại trở thành sợi dây gắn kết gia đình chúng tôi.