×
×

Chồng đặt bàn ăn tối với nh//ân tìn///h, tôi đặt ngay bàn bên cạnh và mời một người tới khiến anh ta x///ấu h///ổ tới cuối đời…

Tôi tên Hạnh, năm nay 34 tuổi. Suốt 7 năm làm vợ, tôi chưa từng nghĩ có ngày mình lại rơi vào cảnh trớ trêu này. Từ khi cưới, tôi lo toan mọi việc, quán xuyến gia đình, chăm sóc con, phụng dưỡng bố mẹ chồng. Còn chồng tôi – anh Duy, lúc nào cũng bận rộn công việc, điện thoại đêm ngày, bảo vì sự nghiệp.

Hôm đó, vô tình tôi thấy tin nhắn trong điện thoại anh khi anh đang tắm. “Anh đặt bàn 8h tối, em cứ mặc váy trắng, anh thích.” Tim tôi nhói lên. Tôi lặng lẽ chụp màn hình, gửi cho chính mình. Sau vài phút chết lặng, tôi lấy lại bình tĩnh, quyết định làm một việc mà chính tôi cũng không ngờ.

Tôi gọi điện đặt ngay bàn bên cạnh, đúng nhà hàng ấy. Sau đó, tôi gọi thêm một người – người mà anh sợ nhất: mẹ chồng tôi.

Bà vốn thương tôi như con gái. Tôi chỉ khẽ nói:
– Mẹ ơi, tối nay con muốn mời mẹ đi ăn, tiện thể… cho mẹ thấy một chuyện.
Bà im lặng vài giây, rồi gật đầu:
– Được, mẹ đi.

8h kém, tôi trang điểm nhẹ nhàng, mặc chiếc váy xanh nền nã. Mẹ chồng tôi cũng ăn vận gọn gàng, tóc búi cao. Chúng tôi bước vào nhà hàng. Tôi cố tình chọn bàn cách bàn anh chỉ hai bước chân.

Khoảnh khắc anh dắt cô gái trẻ bước vào, tim tôi thắt lại. Cô ta xinh xắn, mái tóc xoăn nhẹ, đúng kiểu anh thích. Hai người ngồi xuống, cười nói rôm rả. Anh ta ngắm cô ta bằng ánh mắt mà lâu lắm rồi tôi không còn thấy ở anh.

Mẹ chồng tôi định quay sang hỏi, nhưng tôi ra hiệu im lặng. Tôi gọi phục vụ mang đồ ăn lên, vẫn bình tĩnh trò chuyện với mẹ. Vài phút sau, anh ta quay sang, sững người khi thấy mẹ con tôi. Ánh mắt anh ta vội vàng lảng tránh, gương mặt đỏ bừng. Cô gái kia ngơ ngác, không hiểu chuyện gì.

Tôi nhẹ nhàng nói lớn vừa đủ nghe:

– Mẹ, mẹ ăn thử món này xem, con mời mẹ đến đây cũng vì muốn mẹ biết, con trai mẹ vất vả công việc tới khuya là thế nào.

Mẹ chồng tôi quay sang nhìn bàn bên cạnh. Ánh mắt bà lạnh lẽo. Bà đặt mạnh chiếc thìa xuống bàn, giọng run lên vì giận:

– Duy, con đang làm cái gì vậy?

Anh ta lắp bắp, mặt tái mét, mồ hôi vã ra. Cô gái kia đứng dậy định bỏ đi, nhưng anh ta giữ tay lại, van nài. Mẹ chồng tôi không nói thêm lời nào, đứng dậy bỏ về. Tôi cũng lịch sự đứng lên, thanh toán phần ăn của mình rồi cùng mẹ rời khỏi đó.

Trên đường về, mẹ nắm tay tôi thật chặt, giọng run run:

– Con gái, mẹ xin lỗi vì đã không dạy con trai mẹ tử tế. Con yên tâm, mẹ sẽ cho con một câu trả lời thỏa đáng.

Hôm sau, anh ta về nhà với ánh mắt bơ phờ, quỳ gối xin lỗi tôi và mẹ. Nhưng với tôi, mọi thứ đã kết thúc từ giây phút anh ta dắt cô gái đó bước vào nhà hàng.

Có thể tôi không giữ được chồng, nhưng ít nhất, tôi giữ được lòng tự trọng của mình. Còn anh ta, chắc chắn sẽ nhớ mãi bữa tối hôm đó – bữa tối khiến anh xấu hổ tới cuối đời.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News