Lan bước lên máy bay, ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy ghế hạng nhất mà cô đã dành dụm cả năm trời để mua vé. Đây là chuyến bay từ Hà Nội về Đà Nẵng để dự đám cưới chị gái, và Lan muốn tự thưởng cho mình một trải nghiệm đặc biệt. Cô kéo vali, mỉm cười với tiếp viên hàng không, rồi chuẩn bị ngồi xuống ghế 1A bên cửa sổ.
Đột nhiên, một ông lão lớn tuổi, dáng vẻ khắc khổ, bước vào khoang hạng nhất. Ông mặc một bộ đồ cũ kỹ, trên ngực đeo một tấm huân chương đã phai màu, và đôi chân ông run rẩy khi cố kéo chiếc ba lô nặng trịch. Tiếp viên hàng không lịch sự nói: “Thưa ông, ghế của ông ở khoang phổ thông, phía sau ạ.” Ông lão thở dài, gật đầu, nhưng ánh mắt ông lộ rõ sự mệt mỏi. Lan nhìn ông, lòng chợt trỗi lên một cảm giác khó tả. Cô nhận ra ông là một cựu chiến binh, có lẽ từng chiến đấu để bảo vệ đất nước.
Không do dự, Lan đứng dậy, mỉm cười với ông: “Ông ơi, ông ngồi ghế của cháu đi, cháu đổi với ông.” Ông lão ngỡ ngàng, lắc đầu từ chối: “Không được đâu cô, ghế hạng nhất đắt lắm, tôi không thể nhận.” Nhưng Lan kiên quyết, nhẹ nhàng đỡ ông ngồi xuống, rồi kéo vali của mình về phía khoang phổ thông.
Quyết định của Lan khiến cả khoang máy bay xôn xao. Một người đàn ông trung niên, ngồi ở hàng ghế gần đó, nhíu mày: “Cô gái này lo chuyện bao đồng thật. Ghế hạng nhất mà cũng nhường, đúng là rảnh rỗi.” Một phụ nữ khác, tay đeo đầy vàng, thêm vào: “Đúng thế, ông lão đó chắc quen ngồi ghế phổ thông rồi, nhường làm gì cho phí tiền.” Những lời xì xào lan khắp khoang, nhưng Lan chỉ mỉm cười, không đáp lại. Cô tìm đến ghế của ông lão ở hàng 25C, một ghế giữa chật chội, và ngồi xuống, lòng nhẹ nhõm.
Trong suốt chuyến bay, Lan nghe những lời bàn tán từ phía sau. Một vài hành khách trẻ tuổi còn chụp ảnh cô, đăng lên mạng xã hội với dòng trạng thái chế giễu: “Cô gái nhường ghế hạng nhất cho ông lão, bao đồng quá mức!” Nhưng Lan không bận tâm. Cô mở điện thoại, xem lại bức ảnh gia đình, và nghĩ về những câu chuyện bố cô từng kể – về những người lính hy sinh cả tuổi trẻ cho đất nước. Cô tự nhủ: “Mình làm đúng rồi.”
Khi máy bay hạ cánh, Lan rời sân bay Đà Nẵng trong ánh hoàng hôn rực rỡ. Ông lão cựu chiến binh, tên là ông Hòa, bước đến cảm ơn cô lần nữa trước khi chia tay. Ông nắm tay cô, giọng nghẹn ngào: “Cô là người tốt bụng nhất mà tôi từng gặp. Cảm ơn cô, tôi sẽ không quên.” Lan chỉ cười, vẫy tay chào ông, rồi bắt xe về nhà.
Sáng hôm sau, khi Lan đang pha cà phê trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô Đà Nẵng, cô nghe thấy tiếng động cơ ầm ầm từ trên cao. Một chiếc trực thăng màu đen bóng loáng bất ngờ hạ cánh ngay trước sân nhà cô, khiến hàng xóm xung quanh đổ xô ra xem. Lan ngỡ ngàng, chạy ra ngoài, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Từ trực thăng, một người đàn ông mặc vest bước xuống, tay cầm một phong bì lớn. Ông tự giới thiệu: “Tôi là Tuấn, trợ lý của ông Nguyễn Văn Hòa. Cô có phải là Lan – người đã nhường ghế cho ông trên chuyến bay hôm qua?”
Lan gật đầu, vẫn chưa hết bối rối. Tuấn mỉm cười, kể lại câu chuyện khiến cô không tin nổi vào tai mình. Hóa ra ông Hòa không chỉ là một cựu chiến binh, mà còn là một doanh nhân thành đạt sau chiến tranh. Ông từng từ chối mọi sự giàu sang để sống giản dị, nhưng vẫn âm thầm điều hành một tập đoàn lớn, giúp đỡ hàng ngàn cựu chiến binh khác. Chuyến bay hôm qua là lần hiếm hoi ông đi công tác, và hành động của Lan đã khiến ông cảm động sâu sắc.
“Ông Hòa muốn cảm ơn cô,” Tuấn nói, đưa phong bì cho Lan. Bên trong là một tấm séc trị giá 500 triệu đồng, cùng một lá thư tay của ông Hòa. Trong thư, ông viết: “Lan thân mến, hành động của cô đã làm tôi nhớ lại những ngày tháng đồng đội sẵn sàng hy sinh vì nhau. Số tiền này không thể bù đắp được tấm lòng của cô, nhưng tôi hy vọng nó sẽ giúp cô thực hiện ước mơ. Cảm ơn cô vì đã nhắc tôi rằng lòng tốt vẫn còn trên đời.”
Lan cầm lá thư, nước mắt lăn dài. Cô không nhận tiền, mà nhờ Tuấn chuyển lại lời cảm ơn đến ông Hòa, nói rằng cô chỉ muốn làm điều đúng đắn. Tuy nhiên, ông Hòa kiên quyết, yêu cầu Lan nhận số tiền để mở một quỹ học bổng cho trẻ em nghèo – đúng với ước mơ mà Lan từng chia sẻ với ông trên máy bay.
Từ số tiền đó, Lan thành lập quỹ học bổng “Hòa Bình,” giúp hàng trăm trẻ em có hoàn cảnh khó khăn được đến trường. Cô cũng giữ liên lạc với ông Hòa, thường xuyên mời ông đến các buổi lễ trao học bổng. Hành động của Lan lan tỏa, khiến những hành khách từng chê bai cô trên chuyến bay phải suy ngẫm. Một số người tìm đến xin lỗi cô, thừa nhận rằng họ đã sai khi nghĩ cô “bao đồng.” Lan chỉ mỉm cười, nói: “Lòng tốt không bao giờ là bao đồng.” Cuộc sống của cô từ đó trở nên ý nghĩa hơn bao giờ hết, và cô luôn tự hào vì quyết định nhỏ bé trên chuyến bay ngày ấy.