Cứ mỗi lần về nhà, chồng lại thấy vợ vội vã bê chậu hoa giấy ra ngoài hiên – đến khi lắp ca-me-ra, anh phát hiện sự thật khiến gia đình đ/ổ v/ỡ!
Anh Tú 36 tuổi, làm quản lý xưởng may, vợ anh – chị Hạnh – kém 3 tuổi, bán hàng online tại nhà. Họ có một con gái 5 tuổi, gia đình nhỏ ấy từng yên ấm, cho tới khi anh Tú phát hiện ra điều kỳ lạ.
Mỗi lần đi làm về, anh lại thấy vợ bê chậu hoa giấy từ trong bếp đặt lại ngoài hiên. Ban đầu, anh chỉ nghĩ vợ cất hoa để tránh nắng gắt giữa trưa. Nhưng có hôm trời râm mát, thậm chí đang mưa, anh về vẫn thấy vợ hối hả bê chậu hoa ra hiên như sợ ai phát hiện.
Anh thắc mắc:
– Sao em cứ cất chậu hoa vào rồi lại bê ra thế?
Chị cười gượng:
– Hoa này sợ gió quá mạnh, em phải bê vào cho nó đỡ rụng lá…
Anh Tú nghe cũng hợp lý, nhưng trong lòng vẫn cấn cấn. Gần đây, vợ anh ăn mặc đẹp hơn hẳn, thỉnh thoảng còn trang điểm kĩ càng chỉ để “giao hàng cho khách quen”. Cô ấy cũng hay cười vu vơ với điện thoại, thấy anh về thì vội cất máy.
Một lần, bạn anh rủ cùng góp tiền lắp camera an ninh quanh xóm để phòng kẻ gian. Anh gắn luôn một chiếc nhỏ trên mái hiên nhà. Chiều hôm đó, trước khi rời xưởng, anh tò mò mở điện thoại xem. Và cảnh tượng đập vào mắt anh khiến anh chết lặng.
Ngay khi anh vừa đi làm được 20 phút, vợ anh bê chậu hoa giấy vào bếp. Chỉ vài phút sau, một người đàn ông lạ đội mũ lưỡi trai xuất hiện trước cổng. Anh ta nhìn vào sân, thấy chậu hoa đã được cất đi, liền mở cổng bước vào nhà vô cùng tự nhiên.
Chị Hạnh chạy ra, mắt ánh lên niềm vui. Họ nắm tay nhau, anh ta cúi xuống thơm lên má vợ anh. Rồi họ ngồi lên ghế đá trước hiên, vợ anh âu yếm dựa vào vai nhân tình, cười tít mắt. Một lát sau, họ biến mất vào trong nhà. Gần trưa, người đàn ông đội mũ bước ra, vợ anh lại bê chậu hoa ra đặt trước hiên, lau mồ hôi rồi mở điện thoại, gọi cho anh:
– Anh ăn cơm chưa? Em đang bận gói hàng cho khách, trưa nay em ăn muộn nhé…
Anh Tú cầm điện thoại, nước mắt cứ chảy. Anh hiểu ra tất cả: Chậu hoa giấy là ám hiệu.
– Khi chậu hoa đặt ngoài hiên, nghĩa là chồng ở nhà hoặc có thể về bất cứ lúc nào, nhân tình không được tới.
– Khi chậu hoa được bê vào trong, đó là tín hiệu “an toàn”, chồng đã đi làm, nhân tình có thể ghé qua.
Cả đêm hôm đó anh không ngủ. Sáng hôm sau, anh giả vờ đi làm, nhưng dừng xe ngoài đầu ngõ, mở điện thoại lên xem camera. Như mọi khi, vợ anh bê chậu hoa vào. Anh siết chặt tay lái, tim đập loạn xạ. Mười lăm phút sau, người đàn ông đội mũ lại xuất hiện. Anh ta nhìn quanh, rồi bước vào sân, mở cửa, đi thẳng vào nhà.
Anh Tú lao xe về, tim đau như bị ai bóp nghẹt. Anh dừng trước cổng, đạp cửa xông vào. Trong phòng ngủ, vợ anh đang ngồi cạnh người đàn ông đó, cả hai giật mình hoảng hốt.
Chị Hạnh run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu. Người đàn ông kia luống cuống đội mũ định bỏ chạy nhưng anh Tú đã chặn lại, giáng cho hắn một cú đấm.
Anh gầm lên:
– Tại sao? Tại sao cô lại làm thế với tôi và con?
Chị khóc:
– Em xin lỗi… Em sai rồi… Anh ấy là mối tình đầu của em… Em chỉ… chỉ muốn gặp lại một chút…
Anh gào lên:
– Gặp lại? Cô biến nhà này thành nhà nghỉ để gặp lại nhân tình sao?
Tiếng con gái anh khóc thét lên từ ngoài cửa phòng. Nó nhìn thấy cảnh tượng ấy, đôi mắt ngây thơ hoảng sợ. Anh Tú đau xót, quay đi, không muốn con chứng kiến thêm phút giây nào nữa.
Hôm đó, chị Hạnh thu dọn đồ đạc, bế con về nhà ngoại. Anh không ngăn cản. Buổi chiều, anh dọn lại nhà cửa, bê chậu hoa giấy ra đặt trước hiên. Những cánh hoa đỏ rơi lả tả trên nền sân, hệt như trái tim anh – rách nát, tan hoang.
Anh ngồi thẫn thờ nhìn chậu hoa giấy lung lay trong gió.
Thứ đau đớn nhất đời người không phải là bị phản bội, mà là bị phản bội bởi chính người mình tin tưởng, yêu thương, và sẵn sàng hy sinh cả cuộc đời để che chở.