Ngày hôm đó, cả thôn rộn ràng như hội. Nhà nào cũng biết hôm nay là ngày cưới của Hùng và Vy – cặp đôi được ngưỡng mộ nhất làng. Họ đã bên nhau suốt bảy năm, cùng vượt qua bao khó khăn để có thể nắm tay nhau trong ngày trọng đại.
Từ sáng sớm, Hùng mặc vest trắng, Vy thì e ấp trong tà áo dài cưới. Cả hai ngồi trên xe hoa, tay đan chặt, mắt lấp lánh niềm hạnh phúc. Vy quay sang thì thầm:
– “Em vẫn không tin là mình sắp thành vợ chồng…”
Thế nhưng… số phận lại rẽ sang một hướng không ai ngờ tới.
Trên đoạn đường quen thuộc cách nhà trai chỉ vài cây số, xe bỗng bị va chạm bất ngờ với một phương tiện khác. Dù được người dân hỗ trợ và lực lượng chức năng có mặt rất nhanh, cú va chạm đã khiến Vy không thể tiếp tục hành trình dang dở ấy.
Tại nhà trai, khách khứa vẫn đang chờ đợi. Bàn tiệc sẵn sàng, pháo hoa treo khắp cổng, nhạc cưới vẫn vang vang.
Một cuộc gọi đến, và rồi… cả không gian như lặng xuống.
Hùng gục xuống bên vệ đường, vẫn trong bộ đồ cưới, tay nắm chặt bó hoa cô dâu. Anh không gào lên, chỉ nhìn xa xăm vào khoảng trống trước mặt – nơi mà một giờ trước, Vy vẫn đang cười rạng rỡ.
Chiều hôm đó, thay vì đón cô dâu về nhà, Hùng trở về với ánh mắt vô hồn và câu nói khẽ:
– “Vy bảo sẽ cùng anh đi hết con đường…”
Lễ cưới ấy vẫn diễn ra. Nhưng không có nghi thức, không có dâu rể song hành. Chỉ còn Hùng ngồi lặng giữa khán phòng, nơi chiếc ghế bên cạnh mãi mãi trống.
Một người lớn tuổi khẽ thở dài:
– “Đám cưới… chỉ còn lại chú rể.”