Ngày cưới của tôi diễn ra trong không khí rộn ràng. Từ sáng sớm, nhà trai đã kéo đến với dàn xe hoa dài đỗ kín ngõ. Tôi ngồi trong phòng chờ, mặc chiếc váy cưới trắng tinh mà mình ao ước bấy lâu nay, tim đập thình thịch vì hồi hộp. Mọi thứ diễn ra nhanh đến mức tôi vẫn ngỡ mình đang mơ.
Tôi quen Tuấn cách đây hơn một năm. Anh là người hiền lành, điềm đạm, gia đình khá giả, bố mẹ đều buôn bán lớn ở chợ đầu mối. Từ khi quen nhau, Tuấn luôn yêu chiều tôi hết mực. Anh bảo sau này về làm dâu, tôi sẽ không phải khổ, mẹ chồng thương con dâu như con gái ruột. Tôi nghe mà hạnh phúc, tin tưởng vào tương lai phía trước.
Buổi lễ rước dâu diễn ra long trọng. Khi xe hoa dừng trước cổng nhà trai, tôi được dìu vào, hai bên đầy người thân, bạn bè chúc phúc. Tiếng nhạc cưới rộn ràng, pháo hoa điện sáng lấp lánh. Tôi cúi đầu chào mọi người, lòng ngập tràn niềm vui.
Đến nghi thức trao quà cưới, mẹ chồng gọi tôi lên trước bàn thờ gia tiên. Bà mặc áo dài đỏ thêu hoa, gương mặt trang điểm kỹ càng nhưng vẫn không giấu được nếp nhăn tuổi tác. Bà cầm một chiếc hộp gấm đỏ, mở ra trước mặt tôi và quan khách. Trong hộp là một sợi kiềng vàng bản to cùng đôi lắc vàng nặng trĩu, lấp lánh dưới ánh đèn, ước tính cũng phải hơn 2 cây.
Cả hội trường xôn xao trầm trồ. Tôi cũng sững người. Đôi tay run run khi mẹ chồng đưa kiềng vàng lên cổ tôi, rồi đeo tiếp hai chiếc lắc vào tay. Bà cười hiền hậu, nói lớn:
Đây là của hồi môn mẹ dành tặng con dâu. Kiềng và lắc này mẹ đặt riêng, khắc tên hai đứa để kỷ niệm ngày cưới.
Tôi xúc động đến rơi nước mắt. Nhìn sang Tuấn, anh cũng gật đầu mỉm cười. Nhưng khi cúi xuống xem kỹ, tôi bỗng thấy có gì đó lạ. Trên mặt trong của kiềng và lắc vàng, ngoài dòng chữ “Hạnh phúc Tuấn & Linh” còn khắc thêm hai chữ nhỏ hơn ở cuối: “Tặng H.”
Tim tôi chợt nhói lên. H.? Tôi tên Linh, vậy H. là ai?
Tôi cố giữ bình tĩnh, đợi khi nghi lễ xong, khách khứa tản bớt, tôi mới kéo Tuấn ra góc khuất. Giọng tôi run run:
Tại sao trên kiềng và lắc vàng lại khắc “Tặng H.”? Ai là H.?
Tuấn tái mặt, ấp úng:
À… chuyện này… thật ra… đây là… kiềng và lắc mẹ đặt cho chị Hằng – vợ sắp cưới trước của anh… nhưng đám cưới bị huỷ nên mẹ giữ lại… Giờ… mẹ bảo vàng vẫn là vàng, không lẽ bỏ đi, phí…
Tai tôi ù đi. Tôi nhìn Tuấn, nước mắt lăn dài trên má. Hóa ra, ngay cả của hồi môn ngày cưới, họ cũng không buồn làm mới cho tôi. Tôi chỉ là người đến sau, phải đeo lại kỷ vật dành cho một người con gái khác. Nỗi nhục nhã dâng lên nghẹn cổ. Tôi hỏi, giọng lạc đi:
Anh biết mà vẫn để mẹ anh làm vậy sao?
Tuấn cúi đầu im lặng. Tôi hiểu, anh chẳng xem trọng cảm xúc của tôi. Trong mắt anh, trong mắt gia đình anh, tôi chỉ là “cô dâu thay thế”. Tôi đứng lặng giữa sảnh cưới đông người. Tiếng nhạc vẫn vang lên vui vẻ, nhưng trái tim tôi vỡ vụn. Tôi tháo kiềng, tháo lắc ra, đặt vào tay Tuấn:
Tôi không thể nhận những thứ này. Và tôi cũng không thể tiếp tục đám cưới này.
Tuấn hoảng hốt giữ tay tôi, van nài:
Linh, đừng làm vậy, đám cưới đã tới đây rồi, ai cũng đang nhìn, em muốn anh mất mặt sao?
Tôi gạt tay anh ra, cười chua chát:
Em thà mất mặt hôm nay, còn hơn sống cả đời bị coi thường như vậy.
Tôi quay người bước ra khỏi sảnh cưới, bỏ lại sau lưng tiếng xì xào bàn tán và gương mặt trắng bệch của mẹ chồng. Bầu trời ngoài kia nắng vẫn rực rỡ, nhưng trái tim tôi đã lạnh đi. Tôi tự nhủ, mình không cần một đám cưới rình rang, không cần kiềng vàng, lắc vàng, càng không cần một người chồng không đủ tôn trọng. Tôi xứng đáng với những điều tốt hơn, xứng đáng với một tình yêu thật lòng và duy nhất.