Dẫn vợ về cho bố mẹ răn dạy, sáng ra thấy bài viết bố vợ đăng khiến tôi ch///ết đứng…
Tôi và Vy kết hôn được một năm rưỡi. Hồi mới yêu, Vy là cô gái dịu dàng, nhẹ nhàng, luôn cười với tôi mỗi lần tôi khó chịu hay cáu gắt. Nhưng chẳng hiểu sao, từ ngày cưới về, cô ấy dần thay đổi. Cô ấy trở nên lạnh lùng, ít nói, làm gì cũng quyết theo ý mình, không còn hỏi ý kiến tôi như trước.
Mấy tháng nay, tôi thấy Vy khác hẳn. Tôi bảo cô ấy bớt mua sắm thì cô ấy gạt đi, nói tiền cô ấy làm ra, cô ấy tự biết chi tiêu. Tôi bảo cô ấy dậy sớm nấu ăn cho tôi mang đi làm, cô ấy thản nhiên:
– Em cũng phải đi làm, anh tự lo đi.
Đỉnh điểm là tối qua. Tôi đi làm về muộn, bụng đói cồn cào. Vừa mở cửa bước vào, tôi đã thấy Vy đang ngồi trước TV, ăn mì ly, mắt dán vào màn hình điện thoại. Tôi nhìn vào bếp, tất cả vẫn lạnh tanh. Tôi cố nén giận hỏi:
– Em không nấu cơm à?
Cô ấy ngẩng lên, giọng thản nhiên:
– Em ăn rồi, anh tự lo nhé.
Nghe xong, máu tôi sôi lên. Tôi gằn giọng:
– Em coi anh ra gì nữa? Em còn là vợ không vậy?
Vy nhìn tôi, mắt cô ấy hơi đỏ nhưng giọng vẫn bình tĩnh:
– Anh mệt thì nghỉ sớm đi, đừng làm ầm lên.
Nói rồi cô ấy đứng dậy, bỏ về phòng ngủ, đóng cửa lại. Tôi ngồi phịch xuống ghế, cả người nóng bừng vì tức giận. Tôi nằm cả đêm suy nghĩ, cuối cùng quyết định: Sáng mai phải dẫn cô ấy về cho bố mẹ răn dạy lại. Tôi tin chắc bố mẹ cô ấy đã chiều chuộng quá nên cô ấy mới thành ra như vậy.
Sáng hôm sau, tôi dậy thật sớm, gọi Vy dậy. Cô ấy im lặng thay đồ, không hỏi một câu. Suốt quãng đường về, cô ấy nhìn ra ngoài, đôi mắt vô hồn khiến tôi càng thêm bực.
Về tới nhà, tôi lễ phép chào bố mẹ vợ rồi kéo riêng bố vợ ra sân, giọng nghiêm nghị:
– Bố à, con nói thật, con không chịu nổi nó nữa. Nó chẳng coi con ra gì. Việc nhà thì không làm, cơm nước không nấu, suốt ngày chỉ biết cãi lại. Con mệt mỏi lắm rồi, bố mẹ răn dạy lại nó giúp con.
Bố vợ tôi im lặng, đôi mắt ông nhìn xa xăm, chẳng rõ buồn hay giận. Một lúc sau, ông thở dài:
– Thế con có khi nào hỏi nó mệt không? Con có phụ nó việc nhà chưa?
Tôi cứng họng, cúi đầu lí nhí:
– Con… cũng bận công việc, về là mệt lắm rồi bố…
Ông đặt tay lên vai tôi, giọng trầm xuống:
– Thôi, con cứ về trước đi. Để hôm nay bố nói chuyện với nó.
Nghe câu ấy, tôi nhẹ cả người. Tôi tin chắc lần này Vy sẽ bị bố mắng cho một trận nên thân. Tôi lái xe về mà lòng nhẹ nhõm, thậm chí còn nghĩ tối nay sẽ nhắn cô ấy về sớm nấu món canh cá tôi thích.
Nhưng đời không bao giờ giống suy nghĩ của tôi.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy, với tay lấy điện thoại lướt Facebook. Đập vào mắt tôi là bài đăng mới nhất của bố vợ. Tò mò, tôi bấm vào xem. Chỉ vừa đọc xong, tôi chết lặng, tay run rẩy, tim đập thình thịch.
Bài viết viết:
“Vy à, từ nhỏ đến lớn, bố mẹ dạy con phải biết tự lập, kiên cường, mạnh mẽ, nhưng bố mẹ chưa bao giờ dạy con phải nhẫn nhục, cam chịu hay phục tùng bất cứ ai vô điều kiện. Nếu mệt, nếu không còn được tôn trọng, thì hãy về đây. Nhà là nơi duy nhất con không bao giờ bị đuổi đi.”
Dưới bài đăng là tấm hình Vy ngồi trước hiên, mắt đỏ hoe nhưng gương mặt vô cùng bình thản. Bố vợ đứng phía sau, tay đặt nhẹ lên vai cô ấy, ánh mắt đầy xót xa và thương cảm.
Tôi ngồi thẫn thờ, điện thoại suýt rơi khỏi tay. Mặt tôi nóng bừng vì nhục nhã. Tôi cứ ngỡ mình đúng, mình có quyền ra lệnh, có quyền bắt vợ nghe lời. Tôi tự cho rằng mình là chồng, là trụ cột, nhưng chưa bao giờ tự hỏi cô ấy có mệt không, có hạnh phúc không. Tôi chỉ biết ra lệnh và đòi hỏi, mà quên mất, cô ấy cũng là con người, cũng có cảm xúc, cũng biết buồn, biết tủi thân.
Những ngày sau, tôi gọi cho Vy, nhắn tin xin lỗi không biết bao nhiêu lần, nhưng cô ấy chỉ đọc, không trả lời. Tôi tìm về nhà bố vợ, quỳ xuống xin lỗi, nước mắt rơi không kìm được. Nhưng ông chỉ nhìn tôi, giọng bình thản nhưng lạnh lẽo:
– Con về đi. Bố không dạy con gái bố để nó làm người hầu. Nếu con không thể cho nó hạnh phúc, thì đừng giữ nó bên mình.
Tôi lặng lẽ ra về. Trời nắng gắt mà tôi thấy lạnh buốt. Từ hôm ấy, tôi tự học nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp. Tôi nhận ra, thứ tôi cần học không phải cách làm chồng, mà là cách làm người tử tế.
Nhưng có lẽ, khi tôi hiểu ra… thì mọi thứ đã quá muộn màng.