×
×

Đến thăm mộ người yêu cũ, vị giám đốc ch//ết lặng trước đứa trẻ giống hệt mình – sự thật x/é lò/ng năm xưa dần được h/é l/ộ…

Chiều ấy, trời lất phất mưa. Vị giám đốc trẻ tuổi – Trần Minh – bước chậm rãi giữa những hàng mộ đá lạnh lẽo. Trong tay anh là bó hoa cúc trắng, ánh mắt trĩu nặng nỗi buồn. Đã mười năm kể từ ngày cô rời xa cõi đời này, nhưng vết thương trong lòng Minh vẫn không thể lành.

Cô – Lan – người con gái hiền lành từng là mối tình đầu sâu đậm của anh. Năm ấy, vì gia đình phản đối và tham vọng công danh, Minh rời quê lên thành phố, để lại phía sau lời hứa hão: “Chờ anh vài năm, anh sẽ quay lại rước em.” Nhưng anh không biết, sau cái gật đầu buồn bã hôm đó, Lan đã mang trong mình giọt máu của anh.

Khi Minh dừng lại trước ngôi mộ cũ, đôi chân anh bỗng khựng lại. Phía trước anh, một cậu bé khoảng 9–10 tuổi, dáng người gầy gò, tóc cắt gọn, đang cúi đầu đặt bó hoa lên mộ. Điều khiến Minh rùng mình không phải vì hành động ấy – mà là khuôn mặt của đứa trẻ… giống hệt anh lúc nhỏ.

Tim Minh đập thình thịch. Anh tiến lại gần, không rời mắt khỏi cậu bé. Ngay cả ánh mắt, sống mũi, cái dáng đứng… cũng như thể anh đang nhìn thấy chính mình từ quá khứ.

Một người đàn ông lớn tuổi – có lẽ là người thân dẫn cậu bé đến – bước tới, đặt tay lên vai đứa trẻ rồi quay sang Minh, ánh mắt e dè. Minh không giấu nổi tò mò, khẽ hỏi:

– “Cháu là… con ai vậy?”

Người đàn ông ngập ngừng, rồi như nuốt nước mắt xuống cổ, đáp nhỏ:
– “Là con của Lan… Nó tên là Duy.”

Tim Minh như bị bóp nghẹt.
– “Lan… Lan có con ư? Nhưng… tại sao… tôi không biết?”

Người đàn ông nhìn anh một lúc lâu rồi lặng lẽ nói:
– “Lan không nói với cậu. Nó không muốn làm phiền cậu, càng không muốn bị coi là gánh nặng. Năm đó, sau khi cậu đi, nó biết mình có thai… Nó giấu, tự sinh con, làm thuê nuôi nó lớn. Đến lúc bị bệnh… cũng không đi chữa tử tế vì sợ tốn tiền, sợ không đủ sức lo cho con. Tới khi mất, chỉ kịp nhắn tôi chăm Duy giùm…”

Minh sững sờ. Cổ họng nghẹn ứ, hai mắt đỏ hoe.
– “Tôi không biết… Tôi thực sự không biết… Nếu tôi biết, tôi đã…”

Người đàn ông khẽ lắc đầu:
– “Không còn ‘nếu’ nữa đâu. Giờ chỉ còn đứa nhỏ… Nếu cậu là người có trách nhiệm… hãy nghĩ xem nên làm gì.”

Minh quỳ xuống trước mộ Lan, bàn tay run run vuốt nhẹ lên bức ảnh khắc trên bia. Vẫn là ánh mắt ấy, nụ cười ấy – hiền lành, nhẫn nhịn, nhưng ẩn chứa bao điều chưa nói.
– “Lan à… anh xin lỗi… Xin lỗi vì đã không quay lại… Xin lỗi vì đã để em một mình trải qua tất cả. Anh không còn cơ hội với em nữa… nhưng với con… anh sẽ không để nó cô đơn.”

Cậu bé Duy ngẩng lên nhìn người đàn ông lạ mặt, đôi mắt có nét dò xét xen lẫn tò mò. Minh nhìn lại, chậm rãi mỉm cười, ánh mắt đầy hối hận xen lẫn dịu dàng.

Hôm ấy, dưới cơn mưa đầu mùa, giữa nghĩa trang vắng lặng, một người cha lặng lẽ ôm con trai lần đầu tiên. Trái tim anh đau đớn tột cùng – nhưng cũng dần ấm lại – bởi dù muộn màng, sự thật đã được hé lộ… để bắt đầu một hành trình mới: hành trình của sự chuộc lỗi và yêu thương.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News