Chiều thứ bảy, trời Sài Gòn đổ mưa bất chợt. Sau cuộc họp căng thẳng với đối tác, Thu – giám đốc điều hành một công ty bất động sản lớn – lái xe rời khỏi cao ốc văn phòng, định bụng tìm quán cà phê quen để nghỉ ngơi một chút trước khi về nhà.
Kẹt xe khiến cô phải vòng qua con đường nhỏ gần chợ Xóm Chiếu – nơi cô đã không đặt chân đến suốt hơn mười năm. Khi dừng xe chờ đèn đỏ, một người đàn ông gõ nhẹ vào cửa kính xe cô, tay cầm xấp vé số, miệng nói: “Chị ơi, mua giúp em tờ vé số lấy hên…”
Thu hạ kính xe xuống một chút, định từ chối. Nhưng khi nhìn rõ mặt người đàn ông, cô chết lặng.
Ánh mắt ấy – đôi mắt trầm buồn, từng nhìn cô qua bao năm tháng tuổi trẻ – không thể lẫn đi đâu được.
“Dũng?” – cô gọi, giọng khựng lại.
Người đàn ông thoáng giật mình, rồi gật đầu nhẹ, nụ cười gượng gạo. “Ừ. Là anh đây.”
Cô không tin vào mắt mình. Dũng – chồng cũ của cô, người từng sống bên cô những năm tháng nghèo khó, người mà cô đã rời bỏ sau bao cãi vã vì không tiền, không tương lai – giờ đang đứng giữa phố, trong mưa, mặc chiếc áo sơ mi cũ sờn, tay cầm vé số rao bán kiếm sống.
Cô tấp xe vào lề đường, tắt máy, mở cửa bước xuống. Cả thế giới xung quanh như mờ đi, chỉ còn lại anh.
“Anh sống thế này bao lâu rồi?” – cô hỏi, không giấu nổi vẻ run run trong giọng.
Dũng nhún vai, như thể đó là chuyện không đáng để kể. “Lâu rồi. Quen rồi em.”
Thu nhìn anh kỹ hơn. Gầy đi, già hơn cô tưởng. Nhưng vẫn là người đàn ông cũ – vẫn ánh mắt đó, vẫn cái điềm tĩnh khiến người ta vừa giận vừa thương.
Cô mở túi xách, lấy ra xấp tiền. “Anh cầm lấy. Đừng sống như thế này nữa.”
Dũng lắc đầu, kiên quyết. “Anh không cần tiền.”
“Em muốn giúp.”
“Anh biết. Nhưng nếu em thật sự muốn hiểu… thì mai, 9 giờ sáng, đến bệnh viện Nhi Đồng, phòng 402. Rồi em sẽ rõ.”
Anh nói xong thì quay lưng đi, để lại Thu đứng đó trong tiếng mưa lách tách, lòng trống rỗng hơn cả khoảng ghế trống bên cạnh trong xe ô tô của cô.
Sáng hôm sau, Thu đến bệnh viện đúng giờ. Phòng 402 nằm trong khu điều trị đặc biệt cho trẻ mắc bệnh máu trắng. Khi cô đẩy cửa bước vào, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là một bé gái đang nằm truyền dịch, đầu trọc lóc vì hóa trị, gầy nhom như que củi, nhưng vẫn cười tươi với người đàn ông đang đút cháo cho em ăn.
Dũng.
Anh ngẩng lên thấy cô, không bất ngờ. Chỉ gật đầu như chào.
“Đây là An,” anh nói. “Con gái anh.”
Thu chết lặng.
“Anh… có gia đình rồi à?”
Dũng lắc đầu. “Không. Mẹ bé mất sau khi sinh. Là người phụ nữ anh quen vài năm sau khi tụi mình chia tay. Cô ấy bị bệnh tim, mất sớm. Trước khi đi, chỉ kịp nhờ anh nuôi con.”
Thu lại gần, nắm tay bé An. Con bé nhìn cô mỉm cười: “Cô là bạn ba hả?”
“Ừ,” Thu cố gượng cười. “Cô là bạn cũ.”
Cô và Dũng ra ngoài hành lang. Không gian yên tĩnh đến lạnh người.
“Anh làm nhiều việc lắm,” Dũng nói, “nhưng từ khi con bé phát bệnh, anh nghỉ hết. Chỉ làm việc linh tinh, kiếm đủ sống và lo thuốc thang. Bán vé số thì xoay được tiền mặt mỗi ngày, không đòi hỏi giờ giấc.”
Thu nghẹn ngào: “Sao anh không tìm em? Sao phải chịu cực như vậy?”
“Chúng ta đã kết thúc rồi, Thu,” anh đáp, nhẹ như hơi thở. “Anh không muốn em dính vào cuộc sống của anh. Em có thế giới của em. Anh không muốn em thương hại.”
Thu im lặng, nhưng trong lòng như có ai xé toạc.
Ngày hôm đó, cô không rời bệnh viện. Cô ở lại, chăm An cùng Dũng. Rồi nhiều ngày sau đó, cô quay lại, sắp xếp lại toàn bộ hồ sơ điều trị, chuyển viện, liên hệ bác sĩ tốt nhất, chi trả toàn bộ viện phí.
Dũng ban đầu từ chối, nhưng cuối cùng chỉ nói: “Anh nhận, vì con.”
Một năm sau, An hồi phục kỳ diệu. Tóc bắt đầu mọc lại. Bé trở lại trường với nụ cười sáng rỡ.
Dũng không còn bán vé số. Thu thuê anh làm quản lý kho trong công ty – công việc đủ ổn định, không áp lực, để anh có thời gian chăm con. Họ không quay lại với nhau. Không ai nói đến chuyện tình cảm. Nhưng chiều nào tan làm, Dũng cũng chở An đến đón Thu cùng đi ăn. Trong mắt đứa trẻ, họ là một gia đình.
Thu chưa bao giờ hỏi Dũng có còn yêu cô không. Nhưng mỗi lần nhìn anh đứng đợi trước cổng công ty, áo sơ mi đơn giản, tay cầm túi cơm cho con, cô biết – có những thứ tình cảm không cần nói ra. Chúng không biến mất. Chúng chỉ lặng lẽ tồn tại, như mưa rơi âm thầm trên mái hiên cũ, qua hết cả một đời người.