×

Gh//en t//ị vì bạn học nhà ngh/èo lại xinh hơn mình, tiểu thư v//u kh//ống bạn ăn tr///ộm, vừa quay gót đã nhận qu/ả b/áo tức thì

Tại trường trung học Ánh Sao, Minh Châu, tiểu thư kiêu kỳ của một gia đình quyền quý, luôn ngự trị như nữ hoàng. Với mái tóc óng ả, trang phục hàng hiệu và xe hơi đưa đón, cô tự tin mình là tâm điểm mọi ánh nhìn. Nhưng sự xuất hiện của Ngọc Lan, một cô gái nhà nghèo nhưng xinh đẹp như hoa sen, đã làm lung lay ngai vàng của Minh Châu. Ngọc Lan, với đôi mắt trong veo, nụ cười dịu dàng, không chỉ học giỏi mà còn có tài múa ballet, khiến cả trường mê mẩn. Minh Châu ghen tị đến phát điên, lòng cô như ngọn lửa bùng cháy mỗi khi nghe ai khen Ngọc Lan.

Cao trào xảy ra vào tuần lễ hội trường, khi cả trường chuẩn bị buổi biểu diễn văn nghệ. Ngọc Lan được chọn làm vũ công chính trong tiết mục ballet, còn Minh Châu chỉ được giao vai phụ. Cơn giận trong Minh Châu bùng nổ. Cô không thể chịu nổi việc Ngọc Lan tỏa sáng trên sân khấu, nơi cô luôn mơ ước. Một kế hoạch độc ác dần hình thành trong đầu cô.

Chiều hôm tổng duyệt, Minh Châu cố tình để chiếc vòng cổ ngọc trai – món quà sinh nhật trị giá hàng chục triệu – trên bàn trong phòng thay đồ. Khi đội múa rời đi, cô lén quay lại, giả vờ hoảng loạn hét lên:
“Trời ơi! Vòng cổ của tôi đâu rồi? Mọi người, kiểm tra đi, chắc chắn có kẻ trộm!”

Ánh mắt cô lia thẳng về phía Ngọc Lan, đang buộc dây giày múa ở góc phòng. Cả đội múa xôn xao, vài người nhìn Ngọc Lan với ánh mắt nghi ngờ. Minh Châu bước tới, chỉ thẳng vào cô bạn:
“Ngọc Lan, chính cô lấy chứ gì? Ai cũng biết nhà cô nghèo, chắc chắn cô thèm món đồ đắt tiền như thế!”

Ngọc Lan sững sờ, đôi tay run rẩy. Cô đứng dậy, giọng nghẹn ngào:
“Minh Châu, tôi không lấy gì cả. Tôi không lại gần bàn của cậu. Xin đừng vu oan cho tôi!”

Nhưng Minh Châu không dừng lại. Cô diễn xuất như diễn viên chuyên nghiệp, nước mắt lăn dài, giọng bi kịch:
“Cô còn giả vờ sao? Chiếc vòng đó là quà mẹ tôi tặng, cô biết nó quan trọng thế nào với tôi! Tôi sẽ báo cô chủ nhiệm, cô sẽ bị đuổi học vì ăn cắp!”

Không khí phòng thay đồ ngột ngạt, cả đội múa im lặng. Đúng lúc đó, cô chủ nhiệm, cô Hạnh, đẩy cửa bước vào vì nghe tiếng ồn. Minh Châu lập tức lao đến, giọng thảm thiết:
“Thưa cô, Ngọc Lan lấy trộm vòng cổ của em! Cô phải làm gì đó, không thể để người như vậy ở lại trường!”

Cô Hạnh cau mày, nhìn Ngọc Lan, ánh mắt đầy nghi ngờ. Cô nghiêm giọng:
“Ngọc Lan, em giải thích thế nào? Nếu đúng là em lấy, hãy thành thật. Cô không muốn học sinh của mình dính líu đến chuyện này.”

Ngọc Lan lắc đầu, nước mắt lăn dài:
“Thưa cô, em không lấy. Em thề em không làm gì sai. Cô hãy tin em!”

Cô Hạnh vẫn lạnh lùng, như bị lời của Minh Châu thuyết phục. Cô quay sang đội múa:
“Tất cả kiểm tra đồ của mình đi. Nếu vòng cổ ở đây, chúng ta sẽ tìm ra.”

Cả đội lục lọi túi xách, hộp đồ. Ngọc Lan đứng đó, trái tim như vỡ vụn, cảm giác bất công dâng trào. Minh Châu, tự tin với màn kịch, quay gót định bước ra, miệng lẩm bẩm: “Đúng là đồ ăn trộm, còn giả vờ vô tội.”

Nhưng ngay khi cô mở cửa, một sự cố bất ngờ xảy ra. Cánh cửa bật mạnh, đập vào giá để đồ bên cạnh. Một hộp đạo cụ trên giá đổ xuống, làm rơi ra loạt phụ kiện sân khấu, và giữa đống lộn xộn… là chiếc vòng cổ ngọc trai của Minh Châu! Nó lấp lánh dưới ánh đèn, nằm chỏng chơ trên sàn, như cười nhạo sự độc ác của cô.

Cả phòng sững sờ. Một tràng cười vang lên từ đội múa. Cô Hạnh bước tới, nhặt chiếc vòng, ánh mắt sắc lạnh nhìn Minh Châu:
“Minh Châu, đây là vòng cổ của em, đúng không? Em giải thích thế nào về việc này?”

Minh Châu tái mét, lắp bắp:
“Con… con không biết… chắc nó rơi… con nhầm thôi ạ…”

Cô Hạnh trầm giọng:
“Nhầm? Em đã vội vàng buộc tội bạn mình mà không kiểm tra kỹ. Hành động này thiếu suy nghĩ và gây tổn thương cho Ngọc Lan. Cô sẽ xem xét việc này với ban giám hiệu, và em sẽ không tham gia lễ hội tối nay để suy nghĩ về hành vi của mình.”

Minh Châu loạng choạng, cố bám vào cửa, nhưng chân vấp mẩu dây giày, khiến cô ngã nhào xuống sàn. Tiếng cười của đội múa vang lên, át tiếng khóc của cô. Ngọc Lan, dù tổn thương, chỉ lặng lẽ lau nước mắt. Sự im lặng của cô khiến Minh Châu càng thêm xấu hổ.

Cô Hạnh quay sang Ngọc Lan, giọng dịu lại:
“Ngọc Lan, cô xin lỗi vì đã nghi ngờ em. Em không đáng chịu điều này. Hãy chuẩn bị cho buổi diễn, cô tin em sẽ tỏa sáng.”

Đêm diễn đến, sân khấu sáng rực. Ngọc Lan, với đôi cánh thiên nga trắng muốt, nhảy múa như nàng tiên. Mỗi động tác mềm mại, đầy cảm xúc, khiến khán giả vỗ tay không ngớt. Minh Châu, ngồi dưới hàng khán giả, chỉ biết cúi mặt. Cô nhận ra tiền bạc hay địa vị không mua được tài năng hay lòng nhân hậu như Ngọc Lan.

Sau buổi diễn, tin tức về hành động của Minh Châu lan khắp trường. Các bạn xa lánh cô, không còn ai tung hô cô. Mỗi lần đi qua hành lang, cô nghe tiếng xì xào: “Tự làm tự chịu.” Minh Châu, từ tiểu thư kiêu kỳ, giờ chỉ là cái bóng của mình.

Ngọc Lan ngày càng được yêu quý. Cô tha thứ cho Minh Châu, nhưng không quên bài học: ghen tị chỉ mang đau khổ, còn lòng tốt luôn chiến thắng. Câu chuyện về Minh Châu và Ngọc Lan trở thành bài học lớn cho cả trường, rằng vẻ đẹp thật sự nằm ở trái tim và hành động.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News