×
×

Gửi con cho mẹ chồng nuôi, ngày về thăm tôi bà//ng ho//àng khi nghe con hỏi: Dì là ai đấy?

Tôi tên Mai, năm nay 28 tuổi. Ba năm trước, sau khi sinh con đầu lòng được vài tháng, chồng tôi bị tai nạn mất đột ngột. Cú sốc quá lớn khiến tôi suy sụp. Không có việc làm ổn định, không tiền, không nhà, tôi đành gửi con trai về quê cho mẹ chồng chăm giúp một thời gian để lên thành phố kiếm sống.

Ban đầu, bà tỏ ra rất thương cháu, bảo tôi cứ yên tâm. Tôi đi làm công nhân, rồi sau đó buôn bán nhỏ, cố gắng dành dụm từng đồng để có ngày đón con lên sống cùng.

Mỗi lần gọi điện về, con trai tôi – bé Bon – vẫn còn nhỏ, chưa nói được nhiều. Mẹ chồng tôi lúc nào cũng tươi cười:
– “Cháu ngoan lắm. Nhớ mẹ nó lắm nhưng bà dỗ được. Cứ yên tâm làm ăn.”

Ba năm trôi qua, tôi cuối cùng cũng đủ điều kiện thuê được phòng trọ ổn định, chuẩn bị đón con lên. Tôi hồi hộp gọi về báo tin, thì mẹ chồng chỉ ậm ừ, nói để xem đã.

Không yên tâm, tôi xin nghỉ hai hôm, bắt xe về quê bất ngờ.

Khi bước vào cổng, tôi thấy thằng bé – giờ đã hơn 3 tuổi – đang chơi trước sân. Nó lớn hơn tôi tưởng, lanh lợi và cười rất tươi. Tim tôi thắt lại khi thấy con sau bao lâu xa cách. Tôi bước đến, nghẹn ngào:

– Bon! Mẹ về với con đây!

Thằng bé quay lại, nhìn tôi với đôi mắt trong veo, rồi… nghiêng đầu hỏi:

– Dì là ai vậy?

Tôi chết lặng.

Mẹ chồng từ trong nhà chạy ra, mặt biến sắc. Tôi hỏi dồn dập:

– Tại sao nó lại gọi tôi là dì? Mẹ đã nói gì với nó? Ba năm nay, tôi là gì trong mắt nó?

Bà ấp úng, rồi thú nhận:

– Mẹ sợ nó nhớ con, sợ nó buồn nên… mẹ bảo nó là con ruột của mẹ. Mẹ nói mẹ là mẹ nó…

Tôi gào lên, nước mắt không ngừng rơi. Tôi không ngờ… sự xa cách lại khiến con mình không còn nhận ra mình là mẹ nữa.

Tôi không thể tin được những gì mình vừa nghe. Toàn thân run lên. Tôi quỳ sụp xuống, dang tay về phía con:

– Bon à, mẹ đây mà con! Con không nhớ mẹ sao?

Thằng bé lùi lại, nét mặt sợ sệt, trốn sau lưng mẹ chồng tôi. Nó níu tay bà, thì thầm:

– Dì này dữ quá… Con muốn ở với bà nội cơ…

Tôi chết điếng.

Từng câu nói như mũi dao xoáy vào tim. Còn mẹ chồng tôi thì chỉ biết cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào tôi.

– Mẹ đã xóa sạch hình ảnh tôi trong đầu nó? Mẹ dạy nó gọi tôi là “dì”? – tôi hét lên, cổ họng nghẹn ứ – Tại sao? Tại sao lại là tôi – mẹ ruột nó – phải đứng đây van xin được làm mẹ?

Mẹ chồng tôi bật khóc:

– Mẹ không cố ý! Ban đầu chỉ là vì nó khóc quá nhiều… mẹ nói dối một chút cho nó yên. Rồi dần dần… mẹ sợ nó bị tổn thương nếu biết mẹ ruột nó đã bỏ đi…

– Tôi không bỏ nó! – tôi gần như gào lên – Tôi ra đi để nuôi nó! Tôi hy sinh cả thanh xuân, ăn không đủ, ngủ không yên, từng đồng đều dành dụm để con có một chỗ ở tốt hơn… Và đổi lại, tôi nhận được gì?

Tôi ôm lấy ngực mình, nước mắt tuôn rơi.

– Một đứa trẻ nhìn mẹ ruột bằng ánh mắt sợ hãi, một tiếng “dì” thay cho tiếng “mẹ”… Còn gì đau đớn hơn?

Con tôi – đứa trẻ tôi rứt ruột sinh ra – giờ lại lạ lẫm với tôi như một người dưng.

Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rằng có những tổn thương không thể đo bằng năm tháng xa cách, mà đo bằng cách người ta đã bị thay thế trong trái tim một đứa trẻ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News