×
×

Thanh niên x//ăm tr//ổ đi máy bay bị hành khách và tiếp viên c//oi th//ường, 30 phút sau, tất cả mọi người phải cúi đầu x/in l/ỗi

Anh ta bước lên máy bay với chiếc balo cũ, quần jeans rách gối, và hình xăm kín cả hai cánh tay. Mặt lạnh, tai đeo khuyên, ngồi xuống ghế gần cửa sổ.

Hành khách xung quanh nhìn anh với ánh mắt e dè.

Một người phụ nữ kéo con gái mình ngồi nép sang phía bên kia ghế, thì thầm:
– Đừng nhìn con, không nên dây vào loại người đó.

Cô tiếp viên bước đến, mỉm cười theo phép lịch sự nhưng ánh mắt lướt qua người thanh niên với chút cảnh giác.

Không ai biết tên anh. Không ai hỏi. Chỉ gán cho anh một cái nhãn trong đầu: “Dân xã hội đen, có vấn đề.”

**

Chuyến bay khởi hành như bình thường. Khoảng 45 phút sau, giữa lúc máy bay bay qua vùng nhiễu động, một tiếng động lớn phát ra từ khoang hành lý. Tiếp đó là mùi khét. Tiếp viên chạy lên kiểm tra — ai đó đã lén mang thiết bị điện tử trái quy định, phát nổ nhẹ và gây cháy cục bộ.

Khói lan ra. Mọi người bắt đầu hoảng loạn. Tiếp viên mất liên lạc tạm thời với buồng lái vì chập điện. Một hành khách ngất xỉu. Tiếng trẻ con khóc. Người thì la hét, người thì gọi cầu cứu.

Khi tất cả còn đang bối rối, người thanh niên xăm trổ đứng bật dậy.

Anh quát lớn, dứt khoát:
Tắt hết nguồn điện cá nhân! Lấy bình chữa cháy! Đóng kín cửa khoang sau! Mọi người không di chuyển, ngồi sát xuống!

Không ai nghe.

Anh lao đến khoang giữa, chụp lấy bình chữa cháy, mở tấm chắn, dập đám cháy bốc khói chỉ trong vài giây, trong khi hai tiếp viên còn đang luống cuống.

Tiếp đó, anh chạy lại giúp sơ cứu người phụ nữ bị ngạt, xử lý đúng kỹ thuật, đặt nghiêng người, xoa vùng tim, mở đường thở. Anh làm nhanh, chuẩn xác, gọn gàng như… một người từng được đào tạo chuyên nghiệp.

**

Khi máy bay hạ cánh khẩn cấp xuống sân bay gần nhất, toàn bộ hành khách được an toàn. Truyền thông có mặt. Lúc ấy, cơ trưởng bước ra từ buồng lái, đến trước mặt người thanh niên, bắt tay và nói lớn:

Cảm ơn cậu. Nếu không có phản ứng kịp thời, hậu quả có thể rất nghiêm trọng.

Mọi người sững sờ. Cô tiếp viên lắp bắp hỏi:

– Anh… là ai vậy?

Anh chỉ cười nhẹ, đáp gọn:

Tôi từng là lính cứu hỏa. Giờ nghỉ làm, đi thăm mẹ. Không ai tin đâu, nhìn tôi mà.

Rồi anh vác balo, rời khỏi sân bay như một người bình thường giữa dòng người đang xì xào ngưỡng mộ.

**

Ngày hôm sau, mạng xã hội lan truyền đoạn clip trích từ camera máy bay. Ai cũng gọi anh là “người hùng xăm trổ”. Nhưng anh không để lại tên. Không xin tiền thưởng. Không nhận lời mời phỏng vấn.

Người ta chỉ biết, anh đã chứng minh một điều: đừng vội đánh giá ai qua vẻ bề ngoài — vì đôi khi, người bạn né tránh lại là người cứu bạn lúc sinh tử.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News