×
×

Lấy chồng 8 năm tôi mong con trong vô vọng, nào ngờ ngày biết tin có th/ai cũng là ngày cuộc đời sụp đổ, tôi mang thai con của… “ti:;ểu ta:;m”

Câu chuyện: Bí mật đau lòng

Tôi và Minh kết hôn đã tám năm. Tám năm, tôi sống trong sự kỳ vọng, áp lực và những giọt nước mắt lặng lẽ mỗi đêm. Chúng tôi yêu nhau sâu đậm, nhưng cái bóng của việc không thể có con luôn đè nặng lên hạnh phúc mong manh của gia đình. Mẹ chồng tôi, một người phụ nữ truyền thống, không ngừng nhắc nhở về trách nhiệm “giữ lửa” và nối dõi tông đường. Tôi đã thử mọi cách: từ thuốc nam, thuốc bắc đến những lần chạy chữa ở bệnh viện lớn. Nhưng tất cả chỉ là con số không.

Minh, chồng tôi, luôn an ủi tôi rằng anh không quan trọng chuyện con cái, rằng chỉ cần có tôi là đủ. Nhưng tôi biết, sâu thẳm trong ánh mắt anh, vẫn có chút tiếc nuối. Tôi cố gắng làm tròn vai trò người vợ, chăm sóc anh từng bữa cơm, từng chiếc áo, hy vọng bù đắp cho sự thiếu sót của mình. Cho đến một ngày, phép màu dường như đã đến.

Buổi sáng hôm ấy, tôi cảm thấy cơ thể mình khác lạ. Cơn buồn nôn kéo đến bất ngờ, và linh cảm của một người phụ nữ mách bảo tôi mua que thử thai. Khi nhìn thấy hai vạch đỏ hiện lên, tim tôi như muốn vỡ òa. Tôi khóc, nhưng lần này là vì hạnh phúc. Tôi tưởng tượng cảnh Minh ôm tôi, mẹ chồng mỉm cười hài lòng, và cả gia đình sẽ tràn ngập tiếng cười. Tôi vội vàng gọi điện cho Minh, giọng run rẩy báo tin. Anh im lặng một lúc, rồi chỉ nói: “Tối anh về, mình nói chuyện.”

Tôi không để ý đến sự lạ lùng trong giọng nói của Minh. Tôi quá hạnh phúc, quá chìm đắm trong giấc mơ về một gia đình trọn vẹn. Nhưng khi Minh bước vào nhà tối hôm đó, ánh mắt anh lạnh lùng, xa lạ. Anh ngồi xuống, nhìn tôi và nói: “Lan, chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc.”

Tôi ngây thơ nghĩ rằng anh muốn bàn về việc chuẩn bị cho đứa bé. Nhưng những lời anh nói sau đó như một nhát dao xuyên qua tim tôi.

“Lan, anh có lỗi với em. Anh… đã có người khác. Cô ấy cũng đang mang thai.”

Tôi chết lặng. Từng lời của Minh như xé toạc mọi hy vọng trong tôi. Người phụ nữ đó, Minh nói, là Hương – một đồng nghiệp của anh. Họ đã qua lại hơn một năm, và cô ta cũng vừa phát hiện mình mang thai, gần giống thời điểm với tôi. Nhưng điều kinh khủng hơn cả, điều khiến tôi như rơi xuống vực thẳm, là khi Minh nói tiếp: “Lan, anh không chắc… đứa bé trong bụng em là của anh.”

Tôi như không tin vào tai mình. “Anh nói gì vậy, Minh? Đây là con của chúng ta! Anh điên rồi sao?”

Minh cúi đầu, giọng trầm xuống: “Lan, em nhớ không? Cách đây vài tháng, anh từng đưa em đi khám ở bệnh viện tư nhân. Bác sĩ nói em khó có khả năng mang thai tự nhiên. Nhưng… anh đã gặp Hương ngay sau đó. Cô ấy đã… sắp xếp một lần thụ tinh nhân tạo cho em, nhưng cô ấy nói đó là… mẫu của người khác.”

Tôi cảm thấy cả thế giới sụp đổ. Hương, người phụ nữ mà tôi chưa từng gặp mặt, hóa ra đã âm thầm can thiệp vào cuộc sống của tôi. Cô ta, với lý do “giúp tôi”, đã bí mật thay mẫu tinh trùng trong lần thụ tinh nhân tạo mà tôi không hề hay biết. Đứa con trong bụng tôi, niềm hy vọng mà tôi ôm ấp, hóa ra không phải là máu mủ của Minh, mà là của một người đàn ông xa lạ – có thể là người mà Hương đã chọn.

Tôi gào lên, nước mắt tuôn rơi: “Tại sao? Tại sao cô ta làm vậy? Tại sao anh để cô ta làm vậy với em?”

Minh không trả lời. Anh chỉ nói rằng Hương muốn tôi có con để giữ tôi bận rộn, để cô ta có thể tiếp tục mối quan hệ với Minh mà không bị tôi nghi ngờ. Nhưng giờ, khi cả tôi và Hương đều mang thai, Minh không biết phải đối mặt ra sao. Anh xin lỗi, nhưng những lời xin lỗi ấy chỉ như muối xát vào vết thương lòng tôi.

Đêm đó, tôi ngồi một mình trong căn phòng lạnh lẽo. Đứa bé trong bụng tôi vẫn đang lớn lên từng ngày, nhưng niềm vui ban đầu đã biến thành nỗi đau không thể chịu đựng. Tôi không biết phải làm gì với cái thai này – một sinh linh vô tội, nhưng lại là kết quả của sự phản bội và lừa dối. Tôi nghĩ về Minh, về tám năm tôi dành cả thanh xuân để yêu thương và hy sinh. Tôi nghĩ về Hương, người phụ nữ đã phá nát hạnh phúc của tôi bằng một âm mưu tàn nhẫn.

Tôi đứng trước gương, nhìn vào đôi mắt sưng húp của mình, và tự hỏi: Liệu tôi có thể tha thứ? Liệu tôi có thể yêu thương đứa bé này, dù nó không phải con của Minh? Hay tôi nên buông tay tất cả, rời bỏ người chồng mà tôi từng yêu hơn cả bản thân?

Câu chuyện của tôi chưa có hồi kết. Nhưng tôi biết, dù lựa chọn thế nào, tôi sẽ phải tìm lại chính mình, từ đống đổ nát của trái tim.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News