×
×

Ai chăm cha ố//m sẽ được nhận căn nhà 3 tầng – đến ngày mở d//i ch-;úc, cả nhà s/ố/c n-ặ-ng khi biết ông đã… tặng nó cho người giúp việc từ lâu

Căn nhà ba tầng và bản di chúc không ai ngờ

Khi cha tôi đột quỵ lần thứ hai, ông nằm liệt giường, không nói được, chỉ giao tiếp bằng cách chớp mắt và cử động tay nhẹ.

Ông từng là người cứng rắn, hà khắc, nhưng giàu có. Trong làng, không ai không biết ông là chủ nhân căn nhà ba tầng sừng sững giữa con đường lớn, xây bằng gạch Ý, gỗ lim đỏ, cổng sắt rèn họa tiết rồng phượng, trị giá hơn 15 tỷ.

Căn nhà đó – là thứ mà cả ba anh chị em chúng tôi đều thèm muốn.

Anh cả tôi – Hoàng – làm ngân hàng, giỏi tính toán. Chị hai – Thảo – là giáo viên, nhưng sống kín kẽ, toan tính không kém. Tôi – út, tên Linh – sống ở Sài Gòn, làm truyền thông, cũng không phải dạng dễ bị dắt mũi. Ba đứa chúng tôi, đứa nào cũng muốn căn nhà đó về tay mình.

Nhưng cha lại tuyên bố một cách tàn nhẫn:

“Ai chăm tôi đến cuối đời, sẽ được toàn quyền sở hữu căn nhà ba tầng này.”

Một câu, như một nhát chém làm đổ rạp hết mọi thứ giả tạo bấy lâu.

Ban đầu, cả ba đều về. Đổi nhau chăm. Bệnh viện – rồi về nhà. Ăn uống, thay bỉm, lau người. Có hôm ba nửa đêm rên rỉ, cũng phải thay phiên nhau chạy tới.

Nhưng dần dần, chị Thảo bỏ cuộc đầu tiên. Chị viện cớ bận con cái, việc trường, rồi lẳng lặng về quê chồng. Một tháng sau, anh Hoàng cũng viện cớ chuyển công tác.

Chỉ còn tôi ở lại.

Tôi nghĩ: “Càng tốt. Mình là đứa ở lại đến cuối, mình sẽ là người được căn nhà.”

Tôi thuê một người giúp việc tên cô Nhàn, đã lớn tuổi, chăm sóc phụ những lúc tôi đi làm. Cô hiền lành, ít nói, cực kỳ cẩn thận. Ba tôi rất quý cô. Nhiều lần tôi vào phòng, thấy ông nắm tay cô, chớp mắt liên tục, ra hiệu điều gì đó mà tôi không hiểu.

Càng chăm cha, tôi càng mệt mỏi. Ông không nói được, nhưng vẫn tỏ ra khó tính như trước. Cái lườm của ông có thể khiến tôi run rẩy như hồi còn nhỏ. Ông không cho ăn trễ, không cho nằm nướng, bắt giữ gìn nhà cửa sạch như bệnh viện.

Tôi chịu đựng. Cắn răng. Tự nhủ: “Chỉ cần ông chết, mình sẽ là chủ căn nhà.”

Đúng 3 năm sau ngày ông liệt giường, cha tôi mất.

Đám tang lớn. Quan khách đông nghịt. Căn nhà ba tầng được treo cờ trắng, phủ đầy hoa trắng. Tôi ăn mặc đen, cúi đầu đúng mực. Trong lòng, nhẹ nhõm.

Ngày mở di chúc – cả họ hàng đều có mặt. Ai cũng chờ xem ai là người được “hưởng thành quả”.

Luật sư bước lên, rút ra bản di chúc trong phong bì đỏ có dấu niêm phong.

Ông ta đọc.

“Tôi, Nguyễn Minh Đức, trong trạng thái tinh thần minh mẫn, viết di chúc này để chia tài sản…”

Tôi siết chặt tay.

“…Căn nhà ba tầng tại địa chỉ XXX, tôi đã hoàn tất thủ tục tặng toàn bộ cho bà Nguyễn Thị Nhàn, người giúp việc của tôi, từ tháng 6 năm ngoái.”

Toàn bộ căn phòng im lặng như tờ.

Chị Thảo há hốc. Anh Hoàng đứng bật dậy:

“Không thể nào! Cô ta là ai chứ? Chỉ là người làm thuê!”

Tôi cứng họng. Mặt tái đi.

Luật sư vẫn điềm tĩnh:

“Chúng tôi có đầy đủ giấy tờ công chứng, hồ sơ tặng cho đã hợp lệ. Bà Nhàn hiện là chủ sở hữu hợp pháp. Di chúc này chỉ là xác nhận lại để gia đình không tranh chấp.”

Tôi nhìn sang cô Nhàn – người phụ nữ tóc bạc, lưng còng, đang ngồi lặng im ở góc phòng. Cô chỉ cúi đầu, chắp tay nói nhỏ:

“Tôi không dám. Nhưng ông chủ đã quyết. Ông bảo tôi là người duy nhất ở lại vì tình, không vì tài sản.”

Tôi nghẹn họng. Bỗng như ai đó tát vào mặt mình.

Mấy năm qua tôi tưởng mình là người hi sinh. Nhưng tôi quên rằng tôi luôn nhìn ông như một món đầu tư, không phải người cha.

Tôi bỏ ra ngoài, trời nắng gắt như thiêu.

Một tuần sau, tôi quay lại lấy đồ cá nhân. Căn nhà ba tầng giờ đã thay ổ khóa. Cô Nhàn ra mở cửa, đưa tôi túi hành lý, rồi đưa thêm một lá thư tay.

“Ông chủ để lại cho cô.”

Tôi mở thư.

“Linh,

Con là đứa ở lại lâu nhất. Nhưng ba biết con không ở lại vì tình.

Người duy nhất đối xử với ba như một con người – là cô Nhàn. Bà ấy không mong nhà, không hỏi tiền, chỉ đắp chăn cho ba mỗi tối và nắm tay ba mỗi khi lạnh.

Ba từng nghĩ sẽ cho con căn nhà. Nhưng rồi ba nhìn thấy ánh mắt con – giống y ánh mắt của người xa lạ đang chờ ba chết.

Thôi thì, hãy tự làm lại từ đầu bằng chính sức mình. Đừng sống với ảo vọng của sự đổi chác.

– Cha.”

Tôi gấp thư lại, đứng nhìn căn nhà từ ngoài cổng.

Lần đầu tiên sau rất lâu, tôi thấy nó thật xa lạ. Không phải vì nó thuộc về người khác – mà vì nó chưa từng là nhà.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News