×
×

Ba tháng sống chung, tôi bị mẹ chồng âm thầm ghi sổ từng bữa ăn rồi t/á h/o/ả vì sau 3 tháng bà đ;ò;i tiền ăn 200 triệu

Tôi, Linh, vừa cưới Nam được ba tháng. Vì hoàn cảnh, chúng tôi quyết định dọn về sống chung với mẹ chồng, bà Hà, trong căn nhà rộng rãi ở ngoại ô. Ban đầu, mọi thứ tưởng chừng êm đẹp. Bà Hà là người gọn gàng, chu đáo, luôn tự tay nấu những bữa ăn thịnh soạn. Mỗi ngày, bà chuẩn bị cơm nước đầy đủ, từ thịt kho tàu, cá chiên, đến canh chua thơm lừng. Tôi cảm thấy may mắn vì có mẹ chồng khéo léo, lại quan tâm đến con dâu.

Nam đi làm cả ngày, tôi cũng bận rộn với công việc văn phòng, nên việc cơm nước đều do bà Hà lo toan. Tôi thường xuyên cảm ơn bà, thậm chí cuối tuần còn phụ giúp dọn dẹp, rửa bát. Bà chỉ cười hiền: “Con cứ để mẹ lo, con bận việc rồi, nghỉ ngơi đi.” Tôi cảm động, nghĩ mình thật sự may mắn khi có mẹ chồng tâm lý.

Nhưng đến tháng thứ ba, một buổi tối, khi tôi đang dọn dẹp phòng khách, tôi vô tình làm rơi một cuốn sổ nhỏ từ kệ sách của mẹ chồng. Tò mò, tôi mở ra xem và chết lặng. Đó là một cuốn sổ ghi chép chi tiết từng bữa ăn trong ba tháng qua. Từng ngày, từng món, từ “thịt bò xào 200 nghìn”, “cá hồi áp chảo 350 nghìn”, đến “rau muống luộc 20 nghìn” – tất cả được ghi rõ ràng, kèm theo ngày giờ và tổng tiền. Cuối mỗi trang, bà còn ghi chú: “Linh và Nam ăn.”

Tôi run run lật đến trang cuối, nơi có dòng chữ đỏ to tướng: “Tổng cộng: 200 triệu đồng.” Tim tôi đập thình thịch. 200 triệu? Chỉ trong ba tháng? Tôi chưa bao giờ nghĩ mẹ chồng lại tính toán chi li như vậy. Tiền chợ, tiền nấu nướng, tất cả đều được bà âm thầm ghi lại để làm gì?

Tối hôm đó, tôi kể chuyện với Nam. Anh nhíu mày, nhưng trấn an tôi: “Chắc mẹ chỉ ghi cho vui thôi, mẹ không phải người keo kiệt đâu.” Tôi muốn tin Nam, nhưng linh cảm chẳng lành khiến tôi không ngủ được.

Sáng hôm sau, trong bữa sáng, bà Hà đột nhiên lên tiếng, giọng bình thản nhưng sắc lạnh:

“Linh, Nam, mẹ tính rồi. Ba tháng nay, hai đứa ăn uống ở đây, mẹ tốn hết 200 triệu tiền chợ. Mẹ không đòi nhiều, nhưng hai đứa nên góp tiền để mẹ lo tiếp. Dù sao mẹ cũng lớn tuổi, không thể mãi gánh hết được.”

Tôi sững sờ, đũa trên tay suýt rơi. Nam cũng ngỡ ngàng, lắp bắp:

“Mẹ… mẹ nói thật sao? Sao mẹ không nói sớm?”

Bà Hà cười nhạt:

“Mẹ nói sớm thì hai đứa có ăn ngon không? Mẹ ghi sổ để công bằng. Con dâu, con trai gì cũng phải rõ ràng, đúng không?”

Tôi nghẹn lời. 200 triệu cho ba tháng ăn uống? Mỗi bữa cơm nhà, dù ngon, nhưng làm sao có thể đắt đỏ như nhà hàng 5 sao? Tôi cố giữ bình tĩnh, hỏi lại:

“Mẹ, con không hiểu. Sao số tiền lại lớn như vậy? Có phải mẹ tính nhầm không?”

Bà Hà lấy cuốn sổ từ túi ra, đặt xuống bàn:

“Mẹ ghi rõ từng món. Cá hồi, tôm sú, thịt bò nhập khẩu… Con nghĩ mẹ mua đồ rẻ tiền à? Mẹ muốn tốt cho hai đứa, nhưng giờ mẹ cần hai đứa chia sẻ.”

Tôi và Nam xem lại cuốn sổ, phát hiện nhiều khoản bất thường. Một bữa ăn có khi được tính đến 3-4 triệu, với những món đắt đỏ mà tôi thề là chưa từng thấy trên bàn ăn. Tôm sú? Tôi chỉ nhớ tôm thường. Thịt bò nhập khẩu? Hình như chỉ là thịt bò chợ gần nhà. Nam giận dữ, đối chất với mẹ:

“Mẹ, con không tin mẹ tốn 200 triệu cho cơm nhà! Mẹ giải thích đi!”

Lúc này, bà Hà mới lộ vẻ lúng túng. Sau một hồi bị dồn ép, bà thú nhận:

“Thật ra… mẹ muốn hai đứa ra ở riêng. Mẹ ghi sổ để tính tiền, hy vọng hai đứa thấy tốn kém mà tự động dọn đi. Mẹ lớn tuổi rồi, không muốn sống chung với con dâu, sợ bất tiện.”

Tôi sốc nặng. Hóa ra tất cả chỉ là kế hoạch của bà để “đuổi” chúng tôi đi? Nhưng điều khiến tôi đau lòng hơn là thái độ của bà – người mà tôi từng nghĩ là tâm lý, chu đáo. Nam ôm đầu, thất vọng:

“Mẹ, nếu mẹ muốn chúng con ra riêng, sao không nói thẳng? Sao phải làm thế này?”

Sau cuộc đối chất, tôi và Nam quyết định dọn ra ở riêng ngay tuần sau. Tôi không giận bà Hà, nhưng lòng tin đã sụp đổ. 200 triệu chỉ là con số bịa đặt, nhưng nó đã phơi bày sự thật về mối quan hệ mẹ chồng – con dâu mà tôi từng nghĩ là hoàn hảo.

Trước khi rời đi, tôi để lại trên bàn một phong bì chứa 5 triệu đồng, kèm lời nhắn: “Cảm ơn mẹ vì những bữa cơm ngon. Đây là tiền con góp, không phải 200 triệu, nhưng là tấm lòng của con.” Bà Hà cầm phong bì, không nói gì, chỉ lặng lẽ quay đi.

Cú twist không nằm ở số tiền, mà ở động cơ thật sự của mẹ chồng. Ba tháng sống chung, tôi học được rằng, đôi khi, sự thật ẩn sau những bữa cơm ngon lành lại là một kế hoạch được tính toán kỹ lưỡng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News