Tôi chưa bao giờ nghĩ một bữa tiệc nhỏ ở Haidilao lại có thể thay đổi cả cuộc đời mình. Đó là một tối thứ Sáu, không khí văn phòng rộn ràng vì tôi vừa được thăng chức làm trưởng phòng. Để ăn mừng, tôi rủ vài đồng nghiệp thân thiết đi Haidilao – quán lẩu yêu thích với những nồi nước dùng cay nồng và màn múa mì đầy màu sắc. Trong nhóm có Linh, cô bạn đồng nghiệp hay cười, Nam, anh chàng lắm mồm của phòng kinh doanh, và chị Hương, người chị lớn luôn kín đáo nhưng sắc sảo. Cả bọn hào hứng kéo nhau đi, không ai ngờ rằng bữa tiệc ấy sẽ mở ra một bí mật kinh hoàng.
Haidilao hôm đó đông như hội. Tiếng cười nói vang khắp quán, mùi lẩu xương bò thơm lừng hòa quyện với tiếng nhạc sập sình. Chúng tôi gọi đủ món: từ bò Mỹ thái mỏng đến tôm càng xanh, thêm vài ly bia để “đẩy đưa” không khí. Linh liên tục chọc ghẹo tôi về cái ghế trưởng phòng, còn Nam thì kể mấy câu chuyện phiếm khiến cả bàn cười nghiêng ngả. Chị Hương, như thường lệ, ít nói, chỉ mỉm cười và thi thoảng thêm vài câu nhận xét sắc bén. Tôi cảm thấy mọi thứ thật hoàn hảo – một khoảnh khắc hiếm hoi mà mọi lo toan dường như tan biến.
Khi bữa tiệc gần tàn, tôi đứng dậy thanh toán hóa đơn. Lúc quay lại, tôi thấy chị Hương đứng chờ ở góc quán, gần khu vực nhà vệ sinh. Chị ra hiệu cho tôi lại gần, ánh mắt nghiêm nghị đến lạ. “Cầm lấy,” chị nói, giọng trầm, rồi dúi vào tay tôi một chiếc USB nhỏ xíu, màu đen bóng, không nhãn mác. “Đừng mở vội. Đợi đến khi an toàn. Và đừng nói với ai, kể cả Linh hay Nam.” Tôi ngớ người, định hỏi thêm, nhưng chị đã quay đi, hòa vào dòng người rời quán như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trên đường về, tôi nắm chặt chiếc USB trong túi áo, đầu óc quay cuồng. Chị Hương vốn là người cẩn thận, nhưng hành động này quá kỳ lạ. Tại sao lại là tôi? Tại sao phải bí mật? Và “an toàn” là khi nào? Cảm giác bất an bắt đầu len lỏi, như thể tôi vừa vô tình nhặt được một quả bom hẹn giờ.
Những ngày sau đó, tôi không thể ngừng nghĩ về chiếc USB. Tôi cất nó trong một hộp sắt nhỏ dưới đáy tủ quần áo, nhưng nó như có ma lực, cứ ám ảnh tôi mỗi đêm. Tôi bắt đầu để ý những điều bất thường ở công ty. Chị Hương vẫn làm việc như thường, nhưng tôi nhận ra chị hay nhìn tôi với ánh mắt dò xét. Một lần, tôi thấy chị lén gặp một người lạ ở bãi đỗ xe, trao đổi gì đó rất nhanh rồi rời đi. Nam thì bỗng dưng hỏi tôi những câu kỳ lạ, kiểu như: “Mày có giữ gì quý giá không? Cẩn thận đấy, giờ mày là trưởng phòng, nhiều người để ý lắm.” Linh thì vô tư hơn, nhưng có lần cô ấy vô tình nhắc đến việc chị Hương từng hỏi cô về tôi, về việc tôi có đáng tin hay không.
Càng ngày, tôi càng cảm thấy như mình bị theo dõi. Một lần đi làm về, tôi thấy một chiếc xe đen đậu gần nhà, đèn tắt, nhưng động cơ vẫn nổ. Một lần khác, điện thoại tôi nhận được tin nhắn từ số lạ: “Đừng tò mò. Im lặng là sống.” Tôi hoảng sợ, nhưng không dám nói với ai. Tôi bắt đầu nghi ngờ tất cả: chị Hương, Nam, Linh, thậm chí cả những đồng nghiệp khác. Chiếc USB trong hộp sắt như một lời nguyền, khiến tôi mất ngủ, đầu óc lúc nào cũng căng như dây đàn.
Sau hai tháng chịu đựng, tôi không thể chờ thêm nữa. Tôi quyết định mở chiếc USB. Đêm đó, tôi khóa chặt cửa, tắt hết đèn, và cắm USB vào laptop. Bên trong chỉ có một file duy nhất: một video dài 20 phút. Tôi nhấn play, và những gì hiện ra khiến máu tôi như đông lại.
Video là một chuỗi cảnh quay từ camera giấu kín, ghi lại những cuộc họp bí mật trong phòng hội đồng công ty. Các giám đốc cấp cao, những người tôi vẫn kính nể, đang bàn bạc về một kế hoạch rửa tiền quy mô lớn, liên quan đến hàng triệu đô la. Họ nhắc đến một “mắt xích” – một người mới được thăng chức, người sẽ bị lợi dụng để làm bình phong. Tên tôi được nhắc đến, rõ ràng, như một con tốt thí. Nhưng điều kinh hoàng hơn là giọng nói của chị Hương trong video. Chị không phải nạn nhân, mà là người dẫn dắt kế hoạch. Chị là kẻ chủ mưu.
Tôi bàng hoàng, không tin nổi vào mắt mình. Chị Hương, người tôi luôn kính trọng, hóa ra là một kẻ hai mặt. Nhưng tại sao chị lại đưa tôi chiếc USB? Là để cảnh báo tôi, hay để kéo tôi sâu hơn vào vũng lầy? Tôi chưa kịp suy nghĩ thì điện thoại rung lên. Một tin nhắn từ số lạ: “Mày đã mở nó. Giờ thì chạy đi.”
Đúng lúc đó, tôi nghe tiếng động lạ ngoài cửa. Một bóng người lướt qua cửa sổ. Tôi vội nhét USB vào túi, lao ra cửa sau, tim đập thình thịch. Khi chạy ra ngõ, tôi thấy chị Hương đứng đó, ánh mắt lạnh như băng. “Em nhanh hơn chị nghĩ,” chị nói, giọng bình thản đến rợn người. “Nhưng em sai rồi. USB đó không phải để cứu em. Nó là để đảm bảo em không bao giờ thoát được.”
Hóa ra, chiếc USB là một phần của kế hoạch. Chị Hương cố ý giao nó cho tôi, biết rằng tôi sẽ tò mò mở ra. Video trong đó là giả, được dựng lên để khiến tôi hoảng loạn, chạy trốn, và vô tình trở thành kẻ bị nghi ngờ trong mắt công ty. Trong lúc tôi chạy, chị Hương đã báo với ban lãnh đạo rằng tôi là kẻ phản bội, đang giữ bằng chứng chống lại họ. Tôi không chỉ mất việc, mà còn bị truy lùng như một tội phạm.
Bữa tiệc ở Haidilao, nơi tôi nghĩ là khởi đầu cho một chương mới, hóa ra là cái bẫy định mệnh, biến tôi thành con mồi trong một trò chơi mà tôi không bao giờ có cơ hội thắng.