Câu chuyện bán đất và bà cụ cố chấp
Gia đình họ Trần sống đông đủ ba miền, nhưng nguồn gốc tổ định là tại một khu đất rộng 600m2 ven sông Thu Bồn, Quảng Nam. Trên khu đất đó có một ngôi nhà thờ tổ tiên đã mục nất nhưng thiên liên, xung quanh đầy hoa giấy và vô số đỏ đắn.
Bà cụ Cảnh – 78 tuổi, là con dâu đời thứ hai, vố châu trọng, nhưng gắn bó suốt đời với việc hương khói tổ. Khi gia đình họp bàn chuyện bán khu đất nhà thờ cho một dự án du lịch sinh thái, bà Cảnh nhất quyết không ký.
“Mồ chúng bây muốn phạm vào tổ tiên hay sao? Tổ quy về đáp mộng tao biết tay đấy.”
Không ai khuyến được bà. Thế là một người cháu – Tuân, dựng chuyện:
“Con nằm mơ thấy ông tổ. Người bảo nếu không có bà Cảnh giữ nhà thờ, thì long mạch đứt, con cháu tàn lộc.”
Bà Cảnh vốn mê tín, nghe vậy lập tức thu xếp quần áo quay về. Đêm về, bà để lại lời dặn:
“Tối nay đỮbng ai ra sân sau. Tao nghe có người đang gọi.”
Một đêm cuối cùng
Ngôi nhà thờ vốn vẻ lặng lẽ, đêm hôm đó bỗng nặng nề trên mỗi mâu không khí. Bà Cảnh thắp đèn dầu, ngồi trước án tổ, không ai biết đó là lần cuối bà xuất hiện.
Khoảng 3h sáng, trong cái lọc cục lặng của đồi vị, mọi người đều nghe thấy tiếng gọi một cách thỏ thần:
“Cảnh ơi… ra đây với tổ…”
Tiếng gọi vống lại từ sân sau.
Sáng hôm sau, mở cửa ra – bà Cảnh biến mất. Cửa sau mở toang, trên sàn đất ẩm ư xuất hiện dấu chân trần của một người bước ra hướng sân sau.
Nhưng chỉ có một đôi chân.
Cuộc tìm kiếm vô vọng
Gia đình huy động cả xóm trỏ, chính quyền, chó người, flycam dò quang khu đồi – nhưng không có dấu vết nào. Mội đốm đên lên sông, sán đèn vào các lùm cây, chỉ thấy dây hoa giấy bòa khắp với màu đỏ như châu mai càng thứa.
Tất cả mọi dấu chấn đều dẫn về một hòn non bộ bên gốc đại thọ. Trên đó, một nhánh hoa giấy đang nở rực, đếm đến 78 bông.
Tuấn – người dựng chuyện báo mộng – lặng lẻ như người bị trốc.
“Tôi… tưởng chỉ là để dọi bà đi… Ai ngờ…”
Sự trở lại của một linh hồn
Ba ngày sau, người làm cỏ dọn án tổ phát hiện trên bàn thờ có đặt một phong bao lụa đỏ. Bên trong là một lá thư viết tay bằng mực tím:
“Bà đi theo tiếng gọi rồi. Bà giữ lời hứa giữ long mạch. Ai phạm vào, bốc gốc nhà thờ, sẽ thấy lối trồi từng đất.”
Gia đình hoãng sợ. Việc bán đất bị hủy ngay. Ngôi nhà thờ được trùng tu, xung quanh giữ nguyên cây hoa giấy.
Hàng năm, vào đêm mùng 3 Tết – đêm bà Cảnh biến mất – dân trong vùng thấy ánh đèn dầu chớp loé từ sân sau nhà thờ.
Và trong góc non bộ, nhánh hoa giấy đó lại nở đặc biệt 78 bông.
Ngôi nhà thờ không còn là gánh nặng, mà trở thành chỗ gửi gắm niềm tin. Ai muốn bán cũng bỏ, ai đồng mua cũng rút.
Người ta đồn rằng: bà Cảnh chưa chết. Bà chỉ chuyển sang một cỗi giới khác, để thật sự giữ lấy long mạch tổ tông.
Vì chỉ có người tin, mới thực sự được chọn.