×
×

Tôi thuê homestay giá rẻ ở Đà Lạt – chủ nhà chỉ dặn “đừng mở cửa tầng hầm” nhưng tôi không nghe vẫn lén mở ra rồi chetlang khi nhìn thấy thứ ở dưới đó

Tôi thuê homestay giá rẻ ở Đà Lạt – chủ nhà chỉ “đừng mở cửa tầng hầm” và tôi đã không nghe lời. 

Tôi tìm được căn hộ ấy trên một hội nhóm Facebook. Đà Lạt vào mùa thấp điểm, giá cả nhiều nơi khá mềm, nhưng căn hộ này thì rẻ đến mức đáng ngạc nhiên: 150.000 một đêm, nguyên căn hộ gỗ hai tầng, cách trung tâm chưa đến 3km. Ảnh chụp nội thất khu vực áp dụng, xem nền thông tin, có cả khu vực cấm công.

Chủ nhà là một người phụ nữ trung niên, tên Hằng. Chị nhắn tôi bằng giọng văn lịch sự, bảo vì căn hộ này từng được gia đình chị ở nên vẫn giữ lại đầy đủ đồ đồ, chỉ mong khách trọ dưỡng kỹ cẩn thận.

Nhưng có một điều:

“Tầng hầm là nơi cửa hàng đồ cũ và một số vật dụng gia truyền. Em ở đâu thì cứ ở, chỉ cần đừng mở cánh cửa sau bếp là được nhé.”

Tôi bật cười khi đọc tin tức. Không hiểu sao, lời nghe kiểu đó ở một nơi như Đà Lạt lại khiến tôi tò mò hơn là nghi độc.

Tôi đã dừng lại từ lúc đọc tin nhắn đó.

Phần 1: Ngôi nhà hoa sương

Tôi đến nơi gần 5 giờ chiều. Trời Đà Lạt không mưa, nhưng sương dày như đang che giấu cả dãy đồi phía sau. Ngôi nhà giống phun ảnh, chỉ có điều cũ kỹ hơn. Mùi gỗ ẩm, chút gì đó ngai ngái như đồ vật được lưu trữ lâu ngày.

Chị Hằng không ở đó. Chị nhờ hàng xóm đưa khóa, rút tôi có gì cứ nhắn qua Zalo. Người hàng xóm – một ông già trạc ngoài sáu mươi, nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu. Khi đưa ra khóa, ông chỉ lam bẩm sinh:

“Con trai chị ấy từng ở căn nhà này.”
“ Giờ thì chỉ còn chị Hằng sống dưới phố…”

Tôi định hỏi lại, nhưng ông đã quay đi.

Buổi tối hôm đó yên tĩnh một cách bình thường. Không có tiếng ồn, không có tiếng xe. Chỉ có gió rít qua tôn và tiếng rừng xa xa như đang thở. Tôi bật điện khắp nhà – đèn sáng le lói, vàng vọt. Trong nhà, có nhiều ảnh cũ treo trên Tường: ảnh một gia đình ba người – người mẹ (chắc là chị Hằng), người cha mặc quân phục cũ và một cậu bé nhẹ 8, 9 tuổi, mặt trắng bệch, ánh nhìn lạ lùng.

Tôi nấu mì, ăn qua loa rồi trốn điện thoại. Nhưng hiệu quả, Wi-Fi không kết nối được. Ngoài trời sương xuống nặng hơn. Khi tôi tắt đèn ngủ, căn nhà im lặng đến mức tôi biết tiếng kim đồng hồ tích trên Tường.

Đúng 2:33 sáng, có tiếng động.

Tôi ngồi dậy dậy – không phải tiếng gió. Là tiếng gì đó rất nhẹ nhàng, như tiếng kéo lê đồ vật trên sàn gỗ. Từ dưới bếp vọng lên.

Tôi rón rén bước xuống, bật đèn điện. Mọi thứ vẫn còn nguyên. Chỉ có một điều: Cánh cửa gỗ sau bếp – cái cửa dẫn xuống tầng hầm mà chị Hằng đã thấm – đang… hé ra một khe nhỏ.

Tôi khẳng định rằng trước đó nó đã được khóa chặt.

Phần 2: Tầng hầm có mùi hương người chết

Tôi đứng trước khe cửa. Trong đầu tràn hàng loạt lý do để không bước lại gần — nhưng chân tôi thì vẫn tiến từng bước. Gió ngoài rừng bất ngờ lên, thổi xuyên qua khe cửa hẹp, mang theo một mùi gì đó… lạnh và tanh.

Tôi Giảm tai xuống, không có âm thanh. Nhưng linh cảm mách có thứ gì đó đang ở dưới tầng hầm , bất động, chờ đợi.

Tôi đóng cửa cửa lại, khóa kỹ thuật bồi đắp im đến sáng, không ngủ nổi.

Sáng hôm sau, tôi nhắn chị Hằng:

“Chị ơi, tối qua cửa tầng hầm được mở. Có ai từng trọ ở đây không ạ?”

Chị đọc tin nhắn… rồi không trả lời.

Tôi cố quên chuyện đó, dành cả buổi sáng để đi chợ, nấu ăn, thư giãn. Nhưng khi đang rửa bát, một chuyện kỳ lạ khác xảy ra: tôi thấy một bức vẽ nguệch ngoạc bằng bút chì, nằm dưới chân bàn ăn. Là hình một cánh cửa đang mở toang, và phía sau là… những bóng người không đầu , đang đứng thành hàng.

Tôi là người. Không có ai khác ở đây, và tối qua tôi chắc chắn không tìm thấy bức vẽ đó.

Phần 3: Giấc mơ lặp lại

Đêm thứ hai, tôi ngủ nhịp đi lúc gần 1 giờ.

2:33 sáng, một lần nữa, tôi cướp mình vì tiếng gõ.

Ba tiếng.
Cốc – cột – cột.
Rất đều. Unknown. Lần này, tôi biết chắc chắn nó không phải từ bên ngoài cửa sổ chính. Nó vọng lên từ dưới đáy.

Tầng dưới phòng ngủ là tầng hầm. Và ai đó, hoặc… thứ gì đó , đang nhập từ bên dưới.

Tôi không có cử động. Mồ hôi túa ra, lạnh buốt.

Rồi tôi ngủ quên trong cơn mê man, và mơ thấy mình đứng trong tầng hầm. Ánh đèn mờ mịt, khắp nơi bốc lên một mùi ngái như thịt sống lâu ngày. Trong mơ, tôi thấy một cậu bé, mặc đồ cũ kĩ, đứng quay lưng lại. Tôi bước đến gần, hỏi:

“Em ơi, em là ai?”

Cậu bé quay lại. Mặt trắng bệch. Mắt như hai hố đen. Rồi cậu nói không thành lời, chỉ há miệng, lặp đi lặp lại.

Tôi nhìn kỹ… cậu đang thì thầm một cái tên.
Hải. Hải. Hải…

Tôi bật dậy lúc 6 giờ sáng.

Tên đó… quen lắm. Tôi lục tìm lại mấy tấm ảnh trong nhà, lục tủ sách cũ, và tìm thấy một tập lưu bút học trò của ai đó tên “Nguyễn Quốc Hải”. Trang cuối là dòng chữ nguệch ngoạc:

“Mẹ ơi, con xin lỗi… con không cố ý.”
“Con chỉ muốn ngủ thêm một chút thôi.”
“Con lạnh lắm.”

Phần 4: Người con trai bị giấu đi

Tôi bắt đầu điều tra.

Tôi lên mạng tìm tên “Nguyễn Quốc Hải – Đà Lạt”, lục lại các vụ tai nạn, mất tích, và rồi tìm thấy một mẩu tin nhỏ, gần 9 năm trước:

“Nam sinh lớp 8 được cho là mất tích khi đang ở nhà riêng. Gia đình không báo án, chỉ nói chuyển trường đột xuất. Hàng xóm từng nghe tiếng la hét, nhưng vụ việc nhanh chóng bị quên lãng.”

Tôi nhìn lại ảnh cũ treo tường. Là cậu bé ấy. Là Hải. Và linh cảm mách bảo: cậu chưa bao giờ rời khỏi ngôi nhà này.

Tôi nhắn chị Hằng, lần nữa:

“Chị Hằng, em xin lỗi, nhưng trong nhà chị… có ai chết không?”

“Chị giấu cái gì dưới tầng hầm vậy?”

Lần này, chị trả lời. Vỏn vẹn hai chữ:

“Đi đi.”

Tôi gõ lại: “Em không đi khi chưa biết sự thật.”

Chị ấy gửi một tin nhắn dài sau đó. Tôi đọc mà tay run lên:

“Nó là con chị. Nó chết trong một lần lên cơn co giật, đầu đập vào bậc gỗ. Lúc đó chị đang ngủ trưa, chị không biết… Khi phát hiện thì nó đã lạnh ngắt.”

“Chị hoảng loạn. Chồng chị mất trước đó chưa lâu. Chị sợ bị mất nốt đứa con. Chị… giữ nó lại.”

“Giữ như cách chị nghĩ là… đúng.”

Tôi cảm thấy lồng ngực siết lại. Nghẹt thở. Cái “giữ lại” mà chị nói là sao?

Phần 5: Tôi đã mở cửa tầng hầm

Tôi chờ đến nửa đêm. Bật đèn sáng. Cầm đèn pin. Chuẩn bị điện thoại ghi âm.

Tôi đi xuống bếp. Cánh cửa tầng hầm vẫn đóng. Nhưng khi tôi bước tới, nó… tự mở ra, một tiếng kẹt dài rợn người.

Mùi ẩm mốc nồng nặc. Tôi lần từng bậc xuống. Ánh đèn pin lia quanh. Gỗ mục, tường loang lổ, và giữa căn phòng tối om là một chiếc giường gỗ cũ kỹ phủ khăn trắng.

Tôi đến gần. Bàn tay tôi run lẩy bẩy kéo nhẹ mép khăn lên.

Một cơ thể nhỏ, khô quắt như xác ướp, nằm đó. Vẫn mặc bộ đồng phục học sinh. Đôi mắt trũng sâu mở to. Miệng há ra như muốn nói.

Tôi hét lên. Nhưng chân không chạy nổi.

Trên tường sau lưng tôi vang lên tiếng viết nguệch ngoạc – như ai đó đang cào tên mình lên gỗ.

Rồi một tiếng nói vang lên sát bên tai:

“Chị ơi… mở cửa cho em ra được chưa?”

Tôi ngất lịm.

Phần 6: Cú twist cuối cùng

Khi tỉnh dậy, tôi đang nằm ngoài phòng khách. Chị Hằng ở đó, ánh mắt trũng sâu, ngồi trên ghế như tượng gỗ.

Chị nói nhỏ:

“Chị mang xác nó lên rồi. Sáng mai sẽ làm lễ. Em là người đầu tiên… sâu xuống tầng hầm.”

“Từ sau khi chôn nó ở đó, cứ ai thuê phòng là… nó sẽ hiện về. Nhưng chỉ gõ cửa.”

“Với em… nó chịu nói chuyện. Nó chọn em.”

Tôi im lặng rời khỏi nơi đó sáng hôm sau. Nhưng kể từ hôm nay, đêm nào 2:33, tôi đều đúng nghe tiếng cột – cột – cột vang dưới sàn căn phòng trọ ở Sài Gòn.

Tôi đã mang nó theo rồi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News