×
×

Yêu cô chủ biệt thự 30 tỷ, chàng trai bán cá bị cả họ nhà gái s/ỉ nh/ục – nhưng đến lễ ăn hỏi, nhà gái c;h;ế/t đ;ứ;ng khi anh rút ra một cái hộp

I. Chuyện tình không môn đăng hộ đối

Tôi tên Hưng, 27 tuổi, bán cá ở chợ đầu mối Long Biên từ năm 18. Cha tôi mất sớm, mẹ bệnh liệt giường. Hàng ngày, tôi dậy từ 2h sáng, gánh hàng ra chợ, buổi chiều lại chở cá lẻ giao cho các quán nhỏ.

Cuộc sống bình thường, cho đến khi tôi gặp Vy – cô gái thuê biệt thự bên hồ Tây, con gái độc nhất của chủ tịch tập đoàn bất động sản.

Lần đầu Vy đến chợ, mặc váy trắng, đi giữa mùi tanh cá mà vẫn nhẹ nhàng như sương khói. Tôi thì tay ướt nhẹp, áo dính mỡ cá, vậy mà cô cười, hỏi mua cá diêu hồng rồi còn hỏi:

“Anh có biết làm cá không?”

Tôi ậm ừ, rồi gật. Vy chớp mắt:

“Vậy làm giúp em nhé. Em sợ dao.”

Chỉ một câu nói, tôi như trúng bùa.

Vy bắt đầu quay lại thường xuyên. Khi thì mua cá, lúc thì hỏi mùi nước mắm, đôi khi chẳng mua gì, chỉ đứng nhìn tôi chặt đầu cá, rồi cười khúc khích.

Chúng tôi hẹn hò sau ba tháng.

Tôi từng hỏi:

“Em không sợ mang tiếng yêu trai chợ cá sao?”

Vy chỉ nhún vai:

“Họ đâu sống thay em được?”

Tôi tưởng mình là người may mắn nhất trên đời.

Cho đến ngày… tôi bước vào biệt thự 30 tỷ của Vy, lần đầu ra mắt gia đình.

II. Bữa cơm sỉ nhục

Bữa cơm có đầy đủ họ hàng: cha mẹ Vy, dì, cậu, bác… Mười người ngồi thành một dãy, tôi lạc lõng ở đầu bàn.

Mẹ Vy nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi lạnh lùng hỏi:

“Cháu học hết cấp mấy?”

Tôi nuốt nước bọt:

“Dạ… cấp ba.”

Bà liếc sang chồng:

“Cấp ba bán cá. Lạ thật. Ngày xưa tôi đi chợ, mấy ông bán cá cứ quát ầm lên, tưởng ai cũng như vậy.”

Dì Vy chen vào:

“Nghe bảo mẹ cậu bị liệt hả? Vậy lỡ cưới về, ai chăm? Hay đưa về đây nằm luôn?”

Cả bàn cười khúc khích.

Tôi cắn răng, tay siết chặt. Nhưng Vy thì nắm tay tôi dưới gầm bàn, thì thầm:

“Không sao, em ở đây.”

Tôi cố nuốt xuống từng giọt nhục.

Sau bữa đó, Vy đề nghị cưới.

Gia đình cô cười to hơn.
Mẹ cô nói:

“Cưới cũng được. Nhưng sính lễ phải xứng tầm. Không cần gì nhiều – chỉ cần một cây vàng, một sổ đỏ nhà mặt phố, và 200 triệu tiền mặt. Coi như… thử lòng.”

Tôi gật.

Không vì sĩ diện. Mà vì tôi sẽ khiến họ không bao giờ dám khinh người lần nữa.

III. Cái hộp bí ẩn

Tôi bán chiếc xe máy cũ, gom hết tiền tiết kiệm. Nhưng thay vì đi mua vàng, tôi làm một việc khác.

Tôi nhờ thằng bạn thân – làm kỹ thuật điện – giúp gắn một chiếc camera siêu nhỏ vào một cái hộp gỗ đen bóng, có khóa đồng kiểu cổ. Bên trong trống rỗng.

Tôi để cái hộp đó trong tủ hơn một tháng.

Rồi tới lễ ăn hỏi.

Biệt thự hôm ấy treo đèn kết hoa, xe sang đậu kín sân. Gia đình tôi chỉ có 3 người: tôi, mẹ tôi (ngồi xe lăn), và bác cả. Còn nhà gái… cả họ kéo đến.

Khi nghi thức bắt đầu, mẹ Vy cao giọng:

“Sính lễ đâu?”

Tôi bước lên, đặt cái hộp gỗ lên bàn, khóa lại, rồi mỉm cười:

“Tất cả sính lễ gói trong chiếc hộp này.”

Cả họ phì cười.

“Đùa à? Bên trong gì mà không mở? Đừng bảo là… thùng không nhé?”

Tôi vẫn bình tĩnh:

“Cô chú cứ mở đi.”

Cha Vy nhăn mặt, lật nắp hộp.

Trong đó… là một USB duy nhất.

Ông giận dữ:

“Ý cậu là gì? Đây là sính lễ kiểu gì?!”

Tôi cắm USB vào laptop để sẵn, bấm play.

IV. Clip trong chiếc hộp

Màn hình hiện lên cảnh quay rõ nét từ camera ẩn trong phòng khách nhà Vy. Âm thanh cực rõ.

Mẹ Vy đang nói chuyện điện thoại với ai đó:

“Con Vy ngu lắm, yêu thằng bán cá thật. Nhưng thôi… để nó rước con đi. Chúng ta cứ để yên. Sang năm chia tay, căn nhà đó vẫn là của mình.”

Giọng dì Vy tiếp lời:

“Mẹ nó ốm hả? Kệ. Để cưới về, bắt nó chăm người bệnh, lo vợ, lo lễ nghĩa – khắc nó tự rút lui.”

Tiếng cười giòn tan.

Clip chuyển cảnh – cậu Vy đang ngồi đếm tiền, lẩm bẩm:

“Nó đưa 200 triệu thật thì hay. Xài xong đuổi cũng được.”

Cả phòng khách chết lặng.

Tôi đứng thẳng người, giọng đanh lại:

“Đây là sính lễ duy nhất tôi mang – sự thật.
Và tôi trả lễ bằng sự nhục nhã của các người.”

V. Lật mặt

Mẹ Vy run rẩy:

“Cậu dám lắp máy quay trộm nhà tôi?!”

Tôi cười:

“Tôi không. Camera được gắn từ hôm sinh nhật Vy, bởi người trong nhà. Người đó đưa cho tôi… vì họ ghê tởm gia đình mình.

Cả họ nhìn nhau, nghi hoặc.

Vy bỗng bước lên.

“Là em. Em không chịu nổi nữa. Ai yêu cũng bị mẹ xem là ‘bám váy nhà giàu’. Em từng muốn bỏ nhà đi, nhưng gặp anh, em mới dám đứng thẳng.”

“Clip đó là bằng chứng cho người ngoài thấy – gia đình có tiền nhưng không có tư cách.”

Tôi nắm tay Vy:

“Tôi từng nghĩ mình là chàng bán cá may mắn. Giờ tôi biết – người may mắn là Vy.
Còn các người… đã bán rẻ phẩm giá chỉ để thử thách một người đàn ông nghèo.”

Tôi quay sang Vy:

“Cưới hay không cưới, em quyết. Nhưng anh không cưới một gia đình như thế.”

Vy gật, nước mắt chảy dài:

“Em cũng không cần một mái nhà… mà trái tim thì mục ruỗng.”

VI. Cái kết

Chúng tôi rời đi, bỏ lại sau lưng những gương mặt tái mét và sân biệt thự im phăng phắc.

Hai năm sau, tôi và Vy mở một trại cá hữu cơ xuất khẩu, trên chính mảnh đất ông ngoại tôi để lại – nơi người ta từng khinh tôi là “thằng bán cá hôi tanh”.

Vy nói:

“Lúc anh đặt cái hộp lên bàn, em nghĩ anh sẽ lấy nhẫn ra. Nhưng hóa ra… anh lấy cả danh dự của em về.”

Tôi cười:

“Hộp không có nhẫn. Nhưng có sự thật. Và sự thật là… chúng ta sinh ra không để được chấp nhận – mà để chọn đúng người để nắm tay.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News