×

Khi tỉnh lại, Phúc thấy mình nằm trong một căn phòng bệnh viện

Đó là một buổi chiều mưa tầm tã, khi Phúc, chàng trai 28 tuổi, đang lái xe về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi. Bỗng chốc, một chiếc xe tải lao ra từ phía đối diện, không kiểm soát được tốc độ và tông trực diện vào chiếc xe của Phúc. Cả hai chiếc xe văng ra, bụi mù mịt, và trước khi Phúc kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, anh đã ngất xỉu trong tiếng còi xe và tiếng gào thét xung quanh.

Khi tỉnh lại, Phúc thấy mình nằm trong một căn phòng bệnh viện. Cảm giác đau đớn lan khắp cơ thể, nhưng điều khiến anh hoang mang hơn cả là không có ai bên cạnh. Cha mẹ anh đã qua đời nhiều năm trước, còn bạn bè thì không thấy ai. Thậm chí, anh không nhớ nổi mình đã được ai cứu giúp.

Nhưng rồi, một người đàn ông trẻ tuổi, tóc rối và đôi tay lấm bẩn, bước vào phòng. Anh ta mặc đồng phục công nhân, mang theo một cốc nước và một nụ cười chân thành. “Anh tỉnh rồi à? Mừng quá! Tôi là Minh, người đã cứu anh đấy,” anh ta nói, giọng ấm áp.

Phúc ngạc nhiên và cảm ơn Minh. “Cảm ơn cậu đã cứu tôi. Nhưng sao cậu lại ở đây? Tôi không nhớ mình đã gặp cậu.”

Minh ngồi xuống bên giường bệnh, đôi mắt anh có gì đó buồn bã. “Anh không nhớ sao? Sau vụ tai nạn, tôi tình cờ đi ngang qua, thấy chiếc xe của anh bị lật. Không ngần ngại, tôi đã giúp anh ra khỏi xe và đưa anh đến đây.”

Phúc cảm kích nhìn Minh, nhưng có điều gì đó trong ánh mắt của Minh khiến anh cảm thấy kỳ lạ. Phúc không thể lý giải được cảm giác này, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều.

Trong suốt những ngày ở lại bệnh viện, Minh luôn là người đến thăm Phúc mỗi ngày. Anh ta kể về cuộc sống của mình, công việc khó nhọc trong một nhà máy, và những câu chuyện nhỏ về gia đình anh ta. Nhưng không hiểu sao, Phúc cảm thấy có điều gì đó không ổn. Minh không hề hỏi thăm về gia đình hay quá khứ của Phúc, giống như anh ta không quan tâm đến những chi tiết ấy.

Một ngày nọ, khi Phúc đã hồi phục phần nào và có thể xuất viện, Minh lại đến thăm. Trước khi Phúc rời bệnh viện, Minh kéo anh ra ngoài hành lang, nơi vắng người.

“Anh Phúc, tôi có chuyện này muốn nói với anh,” Minh bắt đầu, giọng khẩn khoản. “Tôi biết chuyện về vụ tai nạn của anh. Tôi không chỉ là một công nhân bình thường, mà thực ra… tôi có một công việc khác. Công việc mà tôi không thể chia sẻ với ai. Nhưng giờ đây, tôi nghĩ anh cần phải biết.”

Phúc nhìn Minh, trong lòng bối rối. “Cậu đang nói gì vậy?”

Minh nhắm mắt, rồi thở dài. “Vụ tai nạn của anh không phải là một tai nạn ngẫu nhiên. Nó được sắp đặt. Anh không phải là người bị hại duy nhất đâu.”

Phúc ngây người, không thể hiểu nổi những gì Minh đang nói. “Sắp đặt? Cậu đang nói tôi bị… ám sát?”

Minh gật đầu, đôi mắt anh chợt trở nên lạnh lùng. “Đúng vậy. Anh không phải là mục tiêu duy nhất. Tôi biết vì tôi cũng là một phần của kế hoạch đó.”

Phúc cảm thấy như cả thế giới bỗng chốc sụp đổ trước mắt. “Cậu nói gì? Cậu là một phần của kế hoạch?”

Minh tiếp tục, giọng trầm thấp: “Tôi làm việc cho một tổ chức. Họ thuê tôi để theo dõi và đảm bảo rằng những người như anh không còn sống bình yên. Vụ tai nạn này chỉ là một phần của một âm mưu lớn hơn. Họ muốn anh im lặng, muốn anh biến mất. Nhưng tôi không thể tiếp tục làm việc cho họ nữa, và tôi đã quyết định giúp anh. Tôi đã cứu anh không chỉ vì lòng tốt mà còn vì tôi không thể sống tiếp với tội lỗi này.”

Phúc ngồi sững sờ, không thể tin vào tai mình. “Vậy… cậu và tôi, chúng ta… là những con cờ trong một trò chơi ác?”

Minh cúi đầu, không thể đối diện với ánh mắt của Phúc. “Tôi rất tiếc. Tôi không muốn đưa anh vào trò chơi này, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi đã tìm cách giúp anh thoát khỏi tay họ, và giờ tôi sẽ dẫn anh đến những người có thể bảo vệ anh. Nếu anh muốn sống sót, anh phải đi cùng tôi ngay bây giờ.”

Phúc cảm thấy hoang mang và sợ hãi. Nhưng anh hiểu rằng mình không còn lựa chọn nào khác. “Cậu muốn tôi đi đâu?”

Minh không trả lời ngay, chỉ nhìn vào đôi mắt Phúc, rồi kéo anh vào một chiếc xe ô tô đậu gần đó. “Đây là con đường duy nhất để anh sống sót.”

Trong suốt chuyến đi, Minh kể cho Phúc nghe về tổ chức mà anh ta đang làm việc – một nhóm bí mật điều khiển những vụ tai nạn, ám sát và thao túng các sự kiện quan trọng trong xã hội. Những người đứng sau tổ chức này không ai khác chính là những kẻ giàu có, quyền lực, có thể thao túng cả chính trị và kinh tế. Phúc không thể ngờ rằng mình lại là một phần trong một âm mưu lớn như vậy.

Nhưng điều khiến anh rùng mình nhất chính là khi Minh tiết lộ rằng vụ tai nạn không phải là ngẫu nhiên – nó chỉ là khúc dạo đầu. Kế hoạch thực sự là đưa Phúc vào một trò chơi chính trị nguy hiểm, nơi anh có thể bị lợi dụng hoặc biến mất hoàn toàn, nếu không được bảo vệ kịp thời.

Từ giây phút đó, cuộc sống của Phúc thay đổi mãi mãi. Anh không còn là người vô tội, mà trở thành một mục tiêu trong một trò chơi mà ngay cả Minh cũng không thể kiểm soát được. Tương lai của Phúc giờ đây là một câu hỏi lớn, và sự thật kinh hoàng mà anh khám phá ra càng làm cho mọi thứ trở nên u ám hơn bao giờ hết.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News