×
×

5 triệu mỗi tháng không phải số tiền nhỏ, Hùng lương cao, nhưng Lan chỉ làm nội trợ, tiền đâu mà dư dả thế?

Mỗi tháng, đúng ngày mùng 5, bà Hai lại nhận được 5 triệu đồng từ con dâu, Lan. Tiền được chuyển khoản, kèm tin nhắn ngắn gọn: “Mẹ giữ sức khỏe, con gửi mẹ chút tiền tiêu vặt.” Bà Hai, một người phụ nữ ngoài 70, sống đơn giản trong căn nhà nhỏ ở quê, chẳng bao giờ đòi hỏi. Bà có lương hưu, vườn rau, vài con gà, đủ sống thong dong. Mấy lần bà bảo Lan: “Con đừng gửi nữa, mẹ không thiếu gì,” nhưng Lan chỉ cười: “Mẹ cứ giữ, con muốn mẹ sống thoải mái.”

Bà Hai thương con dâu. Lan hiền lành, chăm chỉ, lại khéo chăm sóc gia đình. Con trai bà, Hùng, làm kỹ sư xây dựng, thường xuyên đi công trình xa, nên Lan gần như một tay quán xuyến nhà cửa, nuôi dạy thằng Tí – cháu nội bà – nay đã 6 tuổi. Mỗi lần bà lên thăm, Lan luôn chuẩn bị chu đáo, cơm nước tươm tất, còn Tí thì quấn quýt bà, kể đủ chuyện trường lớp. Bà nghĩ, mình may mắn có con dâu như Lan.

Nhưng bà Hai vẫn thấy lạ. 5 triệu mỗi tháng, với một gia đình trung lưu ở thành phố, không phải số tiền nhỏ. Hùng lương cao, nhưng Lan chỉ làm nội trợ, tiền đâu mà dư dả thế? Bà hỏi Hùng, cậu con trai chỉ cười: “Lan nó tiết kiệm giỏi, mẹ đừng lo.” Bà đành gật gù, nhưng trong lòng vẫn không yên. Tiền gửi đều đặn, bà chẳng dám tiêu, chỉ cất kỹ trong tủ, nghĩ sau này để lại cho cháu.

Một hôm, bà Hai lên thành phố chơi với cháu. Tí đang ngồi vẽ tranh, miệng líu lo kể chuyện. Bà hỏi vu vơ: “Tí này, mẹ con hay làm gì ở nhà?” Tí ngẩng lên, hồn nhiên đáp: “Mẹ hay ngồi khâu áo tới khuya, bà ạ. Mẹ bảo khâu nhiều thì có tiền gửi cho bà, để bà không phải lo gì.” Bà Hai sững người. Khâu áo? Lan làm nội trợ cơ mà? Bà gặng hỏi, Tí tiếp tục: “Mẹ khâu ở xưởng nhỏ sau nhà, toàn áo đẹp lắm, nhưng mẹ bảo đừng kể bố, vì bố không thích mẹ làm cực.”

Bà Hai lặng đi. Hóa ra, Lan âm thầm làm thêm, thức khuya khâu vá để có tiền gửi bà. Nhưng tại sao? Bà đâu cần tiền, mà Lan cũng biết thế. Cảm giác xót xa xen lẫn nghi ngờ khiến bà quyết định tìm hiểu. Tối đó, bà giả vờ ngủ sớm, nhưng lén quan sát. Quả nhiên, khi Hùng đi công trình, Lan lặng lẽ ra xưởng nhỏ sau nhà, ngồi dưới ánh đèn mờ, cặm cụi khâu từng đường chỉ. Đôi tay Lan thoăn thoắt, nhưng gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Bà Hai không cầm lòng được, bước ra hỏi: “Lan, sao con khổ thế này? Mẹ đâu cần tiền!” Lan giật mình, ngập ngừng, rồi thở dài: “Con xin lỗi mẹ, con không muốn mẹ biết. Nhưng… con làm thế vì Hùng.” Bà Hai càng ngơ ngác: “Hùng? Nó liên quan gì?” Lan cúi đầu, giọng run run: “Anh ấy muốn con gửi tiền cho mẹ, bảo đó là bổn phận. Nhưng anh ấy kiểm soát chi tiêu rất chặt, không đưa con đủ tiền. Con không muốn cãi anh, nên đành tự làm thêm để gửi mẹ, để anh ấy hài lòng.”

Bà Hai chết lặng. Hùng, đứa con trai bà luôn tự hào, hóa ra lại ép vợ mình đến mức này? Nhưng đó chưa phải tất cả. Khi bà tra hỏi kỹ hơn, Lan mới thú nhận: “Thật ra, con gửi tiền không chỉ vì Hùng. Con… con muốn mẹ giữ giúp, để sau này nếu con và Tí cần, con có chỗ dựa.” Bà ngỡ ngàng: “Chỗ dựa? Con nói sao?” Lan bật khóc: “Hùng thay đổi rồi, mẹ ạ. Anh ấy có người khác. Con sợ một ngày anh ấy bỏ mẹ con con, con không muốn Tí khổ. Tiền con gửi mẹ, thật ra là con gửi cho tương lai của Tí.”

Bà Hai như bị sét đánh. Hùng, đứa con trai bà nuôi nấng, giờ không chỉ kiểm soát vợ mà còn phản bội gia đình? Tiền Lan gửi, tưởng là hiếu thảo, hóa ra là tiếng kêu cứu thầm lặng, là kế hoạch để bảo vệ cháu nội bà trước cơn bão sắp đến.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News