Gió Lạnh Ngày Cưới
Sáng sớm, phố phường rực rỡ ánh nắng, không khí ngày cưới tràn ngập niềm vui. Tôi, trong chiếc váy cưới trắng tinh, ngồi trên xe hoa, lòng hồi hộp xen lẫn hạnh phúc. Hôm nay, tôi sẽ chính thức bước vào một chương mới cùng Minh, người đàn ông tôi yêu suốt ba năm qua. Nhưng chẳng ai ngờ, chỉ một câu nói đã khiến mọi thứ đảo lộn.
Trước ngày cưới, hai bên gia đình đã thống nhất mọi chuyện. Nhà Minh sẽ đưa 800 triệu đồng tiền sính lễ, một con số không nhỏ đối với gia đình anh, vốn chỉ là một gia đình trung lưu ở ngoại thành. Đổi lại, nhà tôi, với điều kiện khá giả hơn, sẽ tặng chúng tôi một căn nhà nhỏ ở ngoại ô và 100 triệu đồng hồi môn để bắt đầu cuộc sống mới. Tôi nghĩ mọi thứ đã được sắp đặt ổn thỏa, nhưng tôi đã lầm.
Trên đường đi đón dâu, xe hoa lướt qua những con đường quen thuộc, Minh ngồi cạnh tôi, im lặng hơn thường lệ. Tôi cảm nhận được sự căng thẳng từ anh, nhưng không nghĩ nó sẽ bùng nổ. Bất ngờ, anh quay sang, giọng trầm thấp nhưng sắc lạnh:
“800 triệu tiền sính lễ này chẳng phải là lấy tiền của anh để mua căn nhà của nhà em sao? Nếu thế, anh thà không đưa gì cả.”
Tôi sững sờ. Lời nói của Minh như một gáo nước lạnh dội thẳng vào lòng tôi. Tiền sính lễ, căn nhà, hồi môn – tất cả đều là thỏa thuận giữa hai gia đình, sao giờ anh lại nói như thể tôi đang tính toán với anh? Tôi cau mày, cố giữ bình tĩnh:
“Anh nói vậy là ý gì? Chuyện này đã bàn xong từ lâu, giờ anh lại đổi ý?”
Cuộc tranh cãi bùng lên. Tôi cố giải thích rằng căn nhà và hồi môn là tấm lòng của bố mẹ tôi, không phải món hàng để đổi chác. Nhưng Minh dường như không nghe. Anh gằn giọng: “Nếu em nghĩ anh không đủ tư cách, thì cứ việc ở lại đây. Khi nào em nghĩ thông suốt, anh sẽ quay lại đón em.”
Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Minh ra hiệu cho đám phù rể. Họ mở cửa xe, và tôi – trong bộ váy cưới mỏng manh – bị lôi xuống đường. Xe hoa, cùng Minh và cả đoàn phù rể, bỏ lại tôi giữa con đường vắng. Gió đầu đông thổi qua, lạnh buốt, xuyên qua lớp vải voan mỏng trên người tôi. Tôi đứng đó, ngơ ngác, vừa giận dữ, vừa tủi thân. Đám đông xung quanh bắt đầu xì xào, những ánh mắt tò mò nhìn tôi như một nhân vật chính trong vở kịch bi hài.
Nửa tiếng trôi qua, tôi vẫn đứng đó, tay ôm chặt lấy vai để giữ ấm. Chiếc váy cưới, vốn là niềm tự hào của tôi, giờ đây như một lời nhắc nhở về khoảnh khắc đau lòng này. Tôi nghĩ về Minh, về tình yêu của chúng tôi. Liệu anh ấy có thực sự quay lại? Hay đây là dấu chấm hết cho tất cả?
Đúng lúc tôi định bỏ đi, một chiếc xe quen thuộc xuất hiện. Minh bước xuống, gương mặt không còn sự cứng rắn như trước. Anh tiến lại gần, ánh mắt đầy hối lỗi:
“Anh sai rồi. Anh để áp lực từ chuyện tiền bạc làm mờ mắt. Anh không muốn mất em.”
Tôi nhìn anh, nước mắt chực trào. “Anh nghĩ bỏ tôi lại giữa đường là cách giải quyết sao? Anh có biết em cảm thấy thế nào không?”
Minh cúi đầu, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay tôi. Lúc đó, tôi nhận ra, dù yêu nhau đến đâu, hôn nhân không chỉ là chuyện của hai người, mà còn là sự thấu hiểu và vượt qua những mâu thuẫn. Tôi để anh nắm tay, nhưng trong lòng vẫn còn một khoảng trống chưa thể lấp đầy.
Chúng tôi trở lại xe hoa, tiếp tục hành trình. Nhưng tôi biết, sau ngày hôm nay, cả hai sẽ phải học cách đối mặt với nhau chân