×
×

Bà mở nắp hộp, giọng run run nhưng đầy uy lực: “Chuỗi vòng ngọc trai của mẹ đâu? Nó nằm đây từ hôm qua, giờ biến mất!”

Buổi chiều, ánh nắng nhạt dần qua khung cửa sổ, tôi – Linh – đang cặm cụi lau bàn ghế trong phòng khách. Tiếng chổi quét sàn kêu sột soạt, không gian yên ả bỗng bị phá tan khi mẹ chồng tôi, bà Hiền, bước vào. Tay bà cầm một chiếc hộp gỗ đỏ chạm khắc tinh xảo, sắc mặt lạnh như băng. Bà dừng lại, nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt sắc lẹm như muốn xuyên thủng tâm can.

Bà mở nắp hộp, giọng run run nhưng đầy uy lực: “Chuỗi vòng ngọc trai của mẹ đâu? Nó nằm đây từ hôm qua, giờ biến mất!”

Tôi ngớ người, tay ngừng lau bàn, ngẩng lên nhìn bà. Chuỗi ngọc trai? Tôi chưa từng thấy, càng không biết nó ở đâu. “Con không biết, con không lấy,” tôi đáp, cố giữ giọng bình tĩnh dù tim bắt đầu đập thình thịch.

Bà Hiền hừ lạnh, bước tới gần, giọng đanh lại: “Không lấy? Thế ai vào đây? Cả nhà này chỉ có hai mẹ con mình ở nhà chiều nay. Linh, con đừng tưởng mẹ già mà dễ lừa!”

Tôi sững sờ, cảm giác như bị tát một cú vô hình. “Mẹ, con thề con không động vào. Có thể… có thể ai đó khác…” Tôi cố tìm lời giải thích, nhưng bà cắt ngang, giọng đầy mỉa mai: “Ai? Con Minh à? Nó đi học từ sáng. Hay ông Nam? Ông ấy ở cơ quan cả ngày!”

Không khí nặng nề như chì. Tôi muốn phản bác, nhưng cổ họng nghẹn ứ. Bà Hiền không phải người dễ nói chuyện. Từ ngày tôi về làm dâu, bà luôn xét nét từng hành động, từ cách tôi nấu cơm tới kiểu tôi gấp quần áo. Nhưng lần này, sự nghi ngờ của bà như một nhát dao.

“Con đi tìm thử xem, có khi rơi đâu đó,” tôi đề nghị, cố gắng xoa dịu. Bà nhếch môi, đặt hộp gỗ xuống bàn đánh cộp: “Tìm? Nếu không thấy, con tính sao? Chuỗi ngọc trai đó không chỉ là đồ trang sức, Linh. Nó là kỷ vật của bà nội chồng con, mẹ giữ mấy chục năm không một vết xước!”

Tôi nuốt khan, bắt đầu lục lọi khắp phòng khách. Dưới sofa, sau rèm cửa, trong kẽ tủ – không một dấu vết. Mồ hôi lấm tấm trên trán, tôi cảm nhận ánh mắt bà Hiền như thiêu đốt sau lưng. Bỗng bà lên tiếng, giọng trầm xuống: “Linh, con thành thật đi. Nếu con lỡ cầm, mẹ sẽ không trách. Nhưng nếu con ngoan cố, đừng trách mẹ nặng lời.”

“Mẹ, con không lấy!” Tôi gần như hét lên, nước mắt chực trào. “Con không phải kẻ trộm!”

Bà Hiền im lặng, nhưng ánh mắt bà nói lên tất cả: bà không tin tôi. Đúng lúc đó, cánh cửa chính bật mở. Minh, con trai út của bà, bước vào, trên tay cầm một chiếc túi nhỏ. Cậu nhóc 15 tuổi, thường ít nói, liếc nhìn mẹ và tôi, cảm nhận được không khí căng thẳng.

“Có chuyện gì vậy?” Minh hỏi, giọng ngập ngừng.

Bà Hiền kể lại vụ việc, không quên nhấn mạnh: “Mẹ chỉ muốn chuỗi ngọc trai trở về đúng chỗ. Nếu ai đó ‘vô tình’ cầm, trả lại là xong.”

Minh nhíu mày, rồi bất ngờ mở túi ra, lấy một vật lấp lánh đặt lên bàn. Là chuỗi ngọc trai! Tôi và bà Hiền đều sững sờ. “Con… con lấy nó,” Minh nói, giọng lí nhí. “Hôm qua con thấy trên bàn, nghĩ là đồ trang sức cũ, nên mượn để… tặng bạn gái. Con xin lỗi.”

Bà Hiền tái mặt, không nói nên lời. Tôi thì vừa nhẹ nhõm vừa bàng hoàng. Minh, đứa con trai bà luôn tự hào vì ngoan ngoãn, lại là người lấy chuỗi ngọc trai. Nhưng điều khiến tôi sốc hơn là câu nói tiếp theo của Minh: “Mẹ, mẹ đừng đổ oan cho chị Linh. Con thấy mẹ lúc nào cũng nghi ngờ chị, nhưng chị chưa bao giờ làm gì sai cả.”

Không khí như đóng băng. Bà Hiền cứng người, môi mím chặt. Tôi nhìn bà, lòng lẫn lộn giữa tủi thân và thương cảm. Có lẽ bà không ngờ chính con trai mình lại đứng ra bảo vệ tôi, và còn vạch trần sự bất công mà bà dành cho tôi bấy lâu.

“Minh, con…” Bà Hiền lắp bắp, nhưng không nói hết câu. Bà cầm chuỗi ngọc trai, chậm rãi đặt lại vào hộp, rồi quay đi, bước lên lầu. Tiếng cửa phòng bà khép lại, để lại tôi và Minh trong im lặng.

Tối đó, khi chồng tôi – Nam – về nhà, tôi kể lại mọi chuyện. Anh thở dài, nắm tay tôi: “Anh xin lỗi, Linh. Anh sẽ nói chuyện với mẹ. Em chịu thiệt thòi nhiều rồi.”

Nhưng điều bất ngờ nhất xảy ra sáng hôm sau. Khi tôi đang chuẩn bị bữa sáng, bà Hiền bước vào bếp, tay cầm hộp gỗ đỏ. Bà đặt nó xuống bàn, giọng trầm nhưng không còn lạnh lùng: “Linh, mẹ xin lỗi. Mẹ đã sai khi vội kết luận. Chuỗi ngọc trai này… mẹ muốn con giữ nó. Con xứng đáng hơn mẹ nghĩ.”

Tôi ngỡ ngàng, không tin vào tai mình. Bà Hiền, người luôn giữ khoảng cách với tôi, giờ đây lại trao tôi kỷ vật quý giá nhất của gia đình. Tôi cầm hộp gỗ, lòng nghẹn ngào. Có lẽ, từ đây, mối quan hệ giữa tôi và bà sẽ thay đổi, không còn là những nghi kỵ, mà là sự thấu hiểu.

Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi tự hỏi: liệu đây có thực sự là bước ngoặt, hay chỉ là một khoảnh khắc bình yên trước cơn bão khác?

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News