×
×

Chồng tôi bị vosinh bác sĩ khuyên nên xin tt ở “ngân hàng” để làm I.V.F, nhưng mẹ chồng nhất định không cho vì như thế là “dòng máu người ngoài

Tôi ngồi trong căn phòng khách lạnh lẽo, ánh sáng từ chiếc đèn chùm hắt lên những vệt bóng mờ nhạt trên tường. Tiếng đồng hồ tích tắc như đếm từng nhịp tim tôi, mỗi nhịp là một vết cắt của hy vọng tan vỡ. Bác sĩ đã nói rõ: tôi không thể mang thai tự nhiên. Nhưng có một con đường – ngân hàng tinh trùng và thụ tinh trong ống nghiệm (IVF). “Cô và chồng vẫn có thể có một đứa con,” bác sĩ nhấn mạnh, giọng ông đầy an ủi. Tôi nắm chặt tay, tưởng tượng cảnh một đứa bé với đôi mắt giống anh, gọi tôi là mẹ.

Chồng tôi, Minh, ban đầu cũng gật đầu đồng ý. Anh ôm tôi, thì thầm rằng chỉ cần chúng tôi có nhau và một gia đình, mọi thứ sẽ ổn. Nhưng rồi mẹ anh xuất hiện, như một cơn bão cuốn đi mọi tia sáng. “Con dâu à, làm thế chẳng khác nào nuôi con người ngoài!” Bà gằn giọng, đôi mắt sắc lạnh như dao. “Máu mủ phải là của nhà mình, không thể là thứ vay mượn!” Tôi cố giải thích rằng đứa bé sẽ mang gen của Minh, sẽ là con chúng tôi, nhưng bà không nghe. Bà quay sang Minh, chờ đợi sự lên tiếng của anh.

Minh im lặng. Đôi mắt anh, thường ngày ấm áp, giờ trốn tránh ánh nhìn của tôi. Sự im lặng của anh như một nhát dao, sắc hơn cả lời phản đối của mẹ. Tôi cảm thấy mình bị bỏ rơi, ngay trong chính ngôi nhà này, giữa những người tôi gọi là gia đình.

Hai ngày trôi qua, tôi không ngủ được. Cứ nhắm mắt là hình ảnh một đứa trẻ vô hình hiện lên, mỉm cười với tôi, rồi tan biến. Tôi biết mình phải làm gì. Tôi nhắn tin cho bác sĩ, ngón tay run rẩy trên màn hình: “Thưa bác sĩ, tôi muốn hủy kế hoạch IVF. Chồng tôi… không phải là người tôi nghĩ.”

Bác sĩ gọi lại ngay, giọng ông đầy lo lắng. “Cô Lan, chuyện gì vậy? Có gì cần tôi giúp không?” Tôi cười nhạt, nước mắt lăn dài. “Không, thưa bác sĩ. Tôi vừa phát hiện một sự thật.”

Sự thật ấy là gì?

Sáng hôm đó, khi Minh đi làm, tôi vô tình mở laptop của anh để tìm một tài liệu cũ. Nhưng thứ tôi tìm thấy không phải là tài liệu, mà là một email Minh gửi cho một người bạn thân, được lưu trong thư nháp. Nội dung email khiến tim tôi ngừng đập:

“Anh ơi, mẹ nói đúng. Nếu làm IVF với tinh trùng ngân hàng, đứa bé sẽ chẳng phải máu mủ nhà mình. Nhưng thật ra… anh cũng không muốn dùng tinh trùng của anh. Anh đã biết mình vô sinh từ hai năm trước, nhưng không dám nói với Lan. Nếu làm IVF, cô ấy sẽ biết sự thật. Anh không muốn cô ấy nhìn anh như một kẻ thất bại.”

Tôi đọc đi đọc lại, từng chữ như đâm vào ngực. Minh vô sinh. Anh biết điều đó từ lâu, nhưng anh chọn giấu tôi, để tôi tự dằn vặt, tự trách mình là người không thể cho anh một đứa con. Sự im lặng của anh không phải vì do dự, mà vì anh đang che giấu một bí mật lớn hơn.

Tôi nhắn tin cho bác sĩ không phải vì tôi từ bỏ giấc mơ làm mẹ. Tôi từ bỏ Minh – người đàn ông tôi từng nghĩ sẽ cùng tôi vượt qua mọi sóng gió. Tôi sẽ làm IVF, nhưng không phải với anh. Tôi sẽ làm mẹ, một mình, và đứa con của tôi sẽ không phải chịu đựng những lời dối trá hay sự phản bội.

Câu chuyện không kết thúc ở đau khổ. Nó bắt đầu lại, với một người phụ nữ quyết định nắm lấy tương lai của chính mình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News