×
×

Chồng tôi đã tr;áo đổ;;i đứa con còn “đỏ hỏn” của tôi với con của tình đầu vì nhà cô ấy muốn có co/n tr/ai

Tôi phát hiện ra sự thật vào một buổi chiều mùa thu, khi đứa con trai bốn tuổi của tôi, An, được bác sĩ gọi đi xét nghiệm máu để kiểm tra khả năng miễn dịch di truyền. Kết quả cho thấy không có một gen trùng khớp nào với tôi hay chồng tôi — Minh. Ban đầu tôi nghĩ là do bệnh viện nhầm lẫn, nhưng càng đào sâu, sự thật càng hiện ra rành rành, như một vết cứa chậm rãi nhưng tàn nhẫn.

Tôi lén lục lại hồ sơ sinh nở, tìm đến y tá cũ năm đó, và rồi nhận được tin khủng khiếp: con trai tôi — đứa bé tôi mang nặng đẻ đau — đã bị tráo đổi ngay sau sinh.

Minh đã làm điều đó.

Tôi không thể tin nổi. Minh, người đàn ông tôi yêu thương, người cha tưởng như tận tụy của An. Nhưng từng manh mối khớp lại với nhau như những mảnh ghép ác mộng. Tôi tìm đến cô y tá, một người từng làm cho gia đình quyền thế — gia đình của người yêu cũ Minh.

Cô ấy kể trong sự hối hận rằng gia đình người yêu cũ của Minh bị ám ảnh với việc phải có con trai để giữ gia sản. Khi biết cô ta chỉ mang thai bé gái, họ sắp đặt với Minh — người tình cũ vẫn còn vấn vương — một thỏa thuận tàn nhẫn: nếu anh ấy tráo đổi đứa con gái đó với con trai mới sinh của vợ anh, họ sẽ bảo đảm tương lai cho đứa trẻ ấy, còn anh sẽ được chia một phần tài sản không nhỏ.

Tôi chết lặng.

An không phải con tôi. Và đứa con ruột của tôi đang sống ở đâu đó… như một đứa bé gái mang họ của người khác.

Tôi quyết định tìm con.

Sau nhiều tháng điều tra, tôi tìm ra nơi ở của gia đình kia. Nhưng khi tôi đến, đứa bé gái ấy đã chết. Tai nạn ô tô. Tôi đứng trước tấm mộ nhỏ, lạnh toát người. Con tôi — bé gái tôi chưa từng ôm ấp, chưa từng gọi mẹ — đã vĩnh viễn rời bỏ tôi.

Tôi quay về, ôm An vào lòng, nước mắt chảy dài.

Tôi muốn căm thù thằng bé, nhưng làm sao được khi từng tiếng gọi “Mẹ ơi” của nó vẫn khiến tim tôi mềm nhũn?

Tôi quyết định giữ im lặng, vì An chẳng có lỗi gì cả. Nhưng tôi ly dị Minh.

Vài năm sau, một phong thư không ghi người gửi đến tay tôi. Trong đó có bản xét nghiệm ADN mới — lần này là giữa tôi và An.

Dòng chữ cuối khiến tôi như nghẹt thở: “Đứa bé là con ruột của chị. Minh chưa bao giờ tráo đổi.”

Tôi sững người. Vậy thì sao mọi thứ lại khớp? Còn gia đình người tình cũ kia thì sao? Đứa bé gái trong mộ là ai?

Tôi lao đến bệnh viện, ép họ điều tra lại toàn bộ dữ liệu xét nghiệm ban đầu.

Và rồi, một y tá mới thú nhận: cô ấy đã nhầm lẫn mẫu máu trong phòng xét nghiệm.

Một sai lầm nhỏ. Một cái tên ghi nhầm. Một cuộc đời gần như đã bị hủy hoại.

Tôi ngồi bệt xuống hành lang bệnh viện. Tôi đã mất chồng, đã căm hận suốt mấy năm trời… vì một lỗi sai.

Nhưng tệ hơn cả — tôi đã từng nghi ngờ đứa con ruột thịt của mình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News