Chồng tôi là người đa đoan, từng ly hôn tới ba lần. Mỗi lần đổ vỡ đều in dấu một bóng dáng quen thuộc: mẹ chồng tôi — một “lão bà â:m dư;ơng qu;ái k;hí” mà người ngoài chỉ nghe kể cũng phải rùng mình.
Lần đầu tiên, bà khiến gia đình tôi bà/ng hoà/ng khi hầm canh cho con dâu — mà trong nồi lại là chú chó cưng được nuôi hơn tám năm trời, quà cưới của chính con dâu. Bà nói, đó là cách “giúp con trai bà hiểu chuyện gì quan trọng nhất.” Lần đó, vợ chồng chồng tôi đã đổ vỡ không lời cảnh cáo.
Lần thứ hai, không ai ngờ bà sẽ tổ chức tiệc mừng cho con dâu mới… đúng vào ngày giỗ cha cô ấy. Mọi người đều bàng hoàng khi biết bà tính toán chuẩn xác từng chi tiết để làm cô dâu khóc ngay giữa bữa tiệc, như một đòn tâm lý tàn nhẫn. Và rồi, thêm một cuộc hôn nhân đổ vỡ trong cay đắng.
Lần thứ ba là lần khiến tôi, cô con dâu hiện tại, phát điên lên. Bà ngồi tâm sự, thủ thỉ như người thân, nhưng sau lưng tôi, bà tung hết bí mật riêng tư, những điều chỉ có tôi và chồng biết, cho thiên hạ bàn tán. Lời lẽ cay nghiệt của bà khiến tôi mất hết bạn bè, mất luôn niềm tin vào hôn nhân.
Bạn bè tôi đều khuyên đừng dại gì nhảy vào “hố lửa” ấy, không cứu được đâu. Nhưng tôi, với bản tính cứng đầu, đã ly hôn năm lần — mỗi lần là một cuộc “trận chiến” khiến bà mẹ chồng tức đến mức cuối cùng phải… tái giá.
Và rồi, đêm ấy, khi bà đang ngồi một mình trong căn nhà lạnh lẽo sau khi ly dị chồng, bà nhận được một cuộc gọi bí ẩn.
Một giọng nói thì thầm: “Bà đã thua. Nhưng liệu bà có đủ can đảm để bước tiếp? Người thứ sáu đang đến gần…”
Sáng hôm sau, người ta tìm thấy bà mẹ chồng nằm bất tỉnh trong phòng khách, bên cạnh một bức thư với dòng chữ nguệch ngoạc: “Không phải tôi là kẻ độc ác nhất… mà là những người từng bị tôi hủy hoại.”
Chồng tôi đứng đó, im lặng, ánh mắt vừa đau đớn vừa có điều gì giấu kín. Tôi nhìn ông, hỏi: “Sao bà lại như vậy?”
Ông thở dài, nhìn vào khoảng không: “Bà ấy không chỉ là một người mẹ chồng độc ác. Bà là nạn nhân của một quá khứ kinh hoàng mà không ai biết… và bà đang trả thù bằng cách hủy hoại mọi cuộc hôn nhân của con trai mình.”
Bỗng dưng, tôi nhận ra, cuộc chiến này không chỉ là giữa mẹ chồng và con dâu nữa. Nó là một vòng xoáy đau thương kéo dài qua nhiều đời, và tôi… có thể sẽ là người tiếp theo.
Vậy tôi có dám bước vào hố lửa để trở thành người thứ sáu? Hay sẽ chọn cách dừng lại, để không biến mình thành kẻ tiếp tục chuỗi bi kịch?