×
×

“Cô chỉ đ//ẻ được ba đứa con g//ái, chẳng có lấy một mụn con trai nối dõi! Nhà này không cần loại đàn bà v///ô d///ụng như cô!”

Tôi đứng lặng giữa căn phòng khách lạnh lẽo, nghe mẹ chồng buông từng lời sắc như dao. “Cô chỉ đẻ được ba đứa con gái, chẳng có lấy một mụn con trai nối dõi! Nhà này không cần loại đàn bà vô dụng như cô!” Giọng bà gay gắt, ánh mắt đầy khinh miệt. Chồng tôi, Hùng, ngồi im, cúi đầu, không dám nói một lời bênh vực. Tôi nhìn ba cô con gái nhỏ – Lan, Mai, Hương – đang rúc vào nhau ở góc phòng, mắt ngấn nước nhưng chẳng dám khóc thành tiếng.

Tôi không cãi lại, cũng chẳng van xin. Chỉ lặng lẽ thu dọn vài bộ quần áo, nắm tay ba đứa trẻ và bước ra khỏi căn nhà mà tôi từng gọi là tổ ấm. Mẹ chồng đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn theo, miệng lẩm bẩm: “Đi đi, càng sớm càng tốt!”

Chúng tôi đến một căn nhà nhỏ ở ngoại ô, nơi tôi đã bí mật mua từ lâu nhờ số tiền tiết kiệm ít ỏi. Cuộc sống mới bắt đầu, khó khăn nhưng bình yên. Tôi làm việc ngày đêm, từ bán hàng online đến nhận may vá, để lo cho ba cô con gái. Lan, cô chị cả, thông minh và kiên cường, luôn giúp mẹ trông nom hai em. Mai, cô thứ hai, mơ mộng và yêu âm nhạc, thường hát ru em ngủ. Còn Hương, cô út, nghịch ngợm nhưng tình cảm, luôn làm cả nhà bật cười.

Thời gian trôi qua, tôi không liên lạc với Hùng hay gia đình chồng. Tôi muốn cắt đứt mọi thứ thuộc về quá khứ. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi biết mình đang chờ một điều gì đó – một bí mật mà tôi đã giữ kín bao năm.

Rồi một ngày, Hùng xuất hiện trước cửa nhà. Anh ta tiều tụy, quần áo xộc xệch, khác hẳn dáng vẻ chỉn chu ngày trước. “Anh xin lỗi,” anh ta nói, giọng run run. “Mẹ đuổi anh ra khỏi nhà. Bà bảo anh cũng vô dụng vì không giữ được cô vợ đẻ con trai.” Tôi nhìn anh, không chút cảm xúc. “Giờ anh muốn gì?” tôi hỏi.

Hùng quỳ xuống, van xin tôi quay về. Anh nói mẹ chồng đã hối hận, rằng bà muốn chuộc lỗi. Nhưng tôi chỉ cười nhạt. “Hùng, anh có biết tại sao tôi không bao giờ cãi lại mẹ không?” Anh ngơ ngác lắc đầu.

Tôi quay vào nhà, lấy ra một chiếc hộp nhỏ đã khóa kín từ lâu. Bên trong là ba tờ giấy xét nghiệm ADN. Tôi đưa cho Hùng, giọng bình thản: “Lan, Mai, Hương – cả ba đều là con trai. Tôi biết từ khi mang thai, nhưng tôi chọn nuôi chúng như con gái. Tôi muốn chúng lớn lên mạnh mẽ, không bị ràng buộc bởi cái tư tưởng trọng nam khinh nữ của gia đình anh. Tôi rời đi không phải vì tôi yếu đuối, mà vì tôi muốn bảo vệ các con khỏi sự độc hại đó.”

Hùng sững sờ, tay run rẩy cầm những tờ giấy. Anh lắp bắp: “Nhưng… tại sao… tại sao cô không nói?” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh: “Vì tôi muốn anh và mẹ anh hiểu rằng, giá trị của một con người không nằm ở giới tính. Và giờ, khi các con tôi đã đủ mạnh mẽ, tôi không cần anh nữa.”

Tôi đóng cửa, để lại Hùng đứng đó, ôm lấy sự thật mà anh không bao giờ ngờ tới. Trong nhà, ba “cô con gái” của tôi đang cười đùa, hồn nhiên và tự do. Tôi mỉm cười, biết rằng mình đã chọn đúng con đường.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News