Thuỷ là một cô gái trẻ, mạnh mẽ nhưng cũng đầy tổn thương sau một cuộc chia tay đau đớn với người yêu cũ – Phúc. Mối tình của họ kéo dài suốt ba năm, nhưng sau những mâu thuẫn không thể giải quyết, Phúc quyết định kết thúc. Thuỷ cảm thấy như thế giới sụp đổ, nhưng cô quyết định không để nỗi đau ấy đánh bại mình.
Một ngày, khi cô đang vùi mình trong công việc, một thiệp mời đám cưới của Phúc đến tay cô. Đám cưới của người yêu cũ luôn là một nỗi ám ảnh, nhưng Thuỷ không thể bỏ qua. Cô quyết định phải tham dự, và phải khiến Phúc nhận ra rằng anh đã mất đi một người phụ nữ tuyệt vời như thế nào.
Cô nghĩ ra một kế hoạch táo bạo: thuê một anh xe ôm giả làm bạn trai mới để khiến Phúc phải ghen tị. Cô tìm đến một anh xe ôm tên Long, người đàn ông trung niên, trông có vẻ thô mộc nhưng rất hiền lành. Long đồng ý giúp Thuỷ với mức thù lao 2 triệu đồng, không hỏi nhiều, chỉ đơn giản nhận tiền và đồng ý diễn một vai diễn giúp cô “trả thù”.
Ngày cưới của Phúc đến gần, Thuỷ và Long xuất hiện tại đám cưới tay trong tay. Khi bước vào, Thuỷ cảm nhận được mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình. Cô thấy Phúc đứng ở đó, bất ngờ nhìn thấy cô, và tim cô không khỏi thắt lại. Cô tự tin, bước về phía anh ta, nghĩ rằng sẽ thấy chút gì đó – sự hối hận, sự tiếc nuối hay ít nhất là một chút ghen tị.
Phúc nở một nụ cười tươi, tay bắt mặt mừng và nhìn Long một cách thân thiện: “Chào cậu, lâu rồi không gặp. Cậu là… bạn trai mới của Thuỷ phải không?” Anh ta nói tiếp, “Cảm ơn cậu đã đến chia vui cùng chúng tôi.”
Thuỷ sững sờ. Cô chờ đợi một phản ứng khác, nhưng thay vào đó, Phúc lại hoàn toàn bình thản. Không có chút gì gọi là ghen tị hay đau lòng. Anh ta chỉ xem cô như một người bạn cũ, người mà anh ta đã vượt qua. Phúc tiếp tục trò chuyện vui vẻ với Long, không chút đắn đo.
Thuỷ đứng đó, bối rối. Cô không thể hiểu nổi tại sao Phúc lại có thể bình thản như vậy. Nhưng rồi, bất ngờ, một cú twist lớn xuất hiện.
Phúc quay sang Thuỷ, nở một nụ cười hiền lành, rồi nói: “Em có biết không, Thuỷ? Anh cũng chuẩn bị một bất ngờ cho em hôm nay.” Anh ta dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô, rồi nói tiếp: “Anh và Long đã yêu nhau suốt thời gian qua, và hôm nay chúng ta chính thức kết hôn.”
Thuỷ đứng chết lặng. Cô nhìn Phúc, rồi nhìn Long, không thể tin vào những gì mình đang nghe. Cái người đàn ông mà cô thuê để “trả thù” bỗng nhiên trở thành một phần của câu chuyện mà cô chưa bao giờ tưởng tượng ra. Phúc và Long là một đôi. Họ đã yêu nhau suốt thời gian qua, và đám cưới này không phải là đám cưới của Phúc với một cô gái, mà là đám cưới của Phúc và Long – người đàn ông mà Thuỷ tưởng rằng cô có thể lợi dụng.
Phúc mỉm cười nhẹ nhàng, giải thích: “Chúng tôi đã yêu nhau từ lâu, nhưng anh không biết phải nói với em thế nào. Hôm nay, anh chỉ muốn mọi thứ trở nên rõ ràng. Anh không muốn em cảm thấy đau lòng, chỉ là anh không còn yêu em nữa, và em cũng không còn là phần quan trọng trong cuộc đời anh nữa.”
Thuỷ không thể nói gì, chỉ biết đứng đó, choáng váng. Cả đám cưới bỗng trở thành một bức tranh hỗn độn, và trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra rằng, có lẽ trong suốt thời gian qua, cô mới là người không hiểu rõ chính mình. Tình yêu không phải là sự trả thù, mà là sự chấp nhận, sự trưởng thành và hiểu rõ giá trị bản thân.
Cú twist của Phúc không chỉ là sự thật về mối quan hệ giữa anh và Long, mà còn là một bài học quan trọng cho Thuỷ về việc buông bỏ quá khứ và tìm kiếm một tương lai mới. Cô rời khỏi đám cưới, không phải trong nỗi đau đớn, mà là với một cảm giác nhẹ nhõm, vì cuối cùng cô đã nhận ra rằng mình phải sống cho chính mình, không phải vì ai khác.