Kỳ nghỉ hè năm đó, cả nhà rủ nhau đi biển chơi. Đó là lần đầu tiên sau nhiều năm gia đình tôi cùng nhau đi du lịch. Không khí rộn ràng, nụ cười ngập tràn. Ai cũng nghĩ đó sẽ là một kỷ niệm đẹp.
Không ngờ, thảm kịch ập đến bất ngờ. Khi mọi người đang vui đùa trên bãi cát, cháu trai tôi – thằng bé mới 6 tuổi, không ai rõ bằng cách nào – đã trượt chân rơi xuống vùng nước sâu. Tiếng hét thất thanh làm tôi quay đầu lại và khi nhìn thấy cháu đang chới với, tôi không nghĩ ngợi gì, lập tức lao xuống cứu.
Tôi bơi ra, cố giữ cháu nổi lên mặt nước, đẩy nó về phía bờ. Nhưng dòng nước xoáy cuốn ngược khiến tôi kiệt sức. Tôi chỉ kịp thấy cháu được người khác kéo lên, còn tôi thì chìm dần trong bóng tối.
Tỉnh dậy đã là ba tháng sau đó. Tôi sống, nhưng trong trạng thái thực vật.
Điều khiến tôi không ngờ nhất là sau đó, chị dâu – người từng khóc lóc van xin tôi dạy kèm cho cháu, người từng gọi tôi là “em trai tốt” – lại lật mặt. Chị ta không những không cho anh tôi dùng tiền chữa trị cho tôi, mà còn trắng trợn vu khống: “Nó tự nhảy xuống biển định tự tử, đừng để nó kéo cả gia đình xuống cùng!”
Anh tôi vốn luôn nhu nhược, bị chị ta lèo lái, đành ngậm ngùi để mặc tôi nằm viện công, không điều trị gì thêm.
Thế nhưng twist là: Tôi không hề là người thực vật. Tôi tỉnh táo từ tuần thứ hai sau hôn mê. Tôi nghe, tôi cảm nhận, tôi nhớ từng câu từng chữ họ nói trong phòng bệnh.
Tôi biết cả âm mưu của chị dâu – từ chuyện lén lấy tiền bảo hiểm nhân thọ của tôi, đến việc tạo dựng bằng chứng giả rằng tôi mắc bệnh tâm lý. Tôi biết lý do thật sự cháu tôi bị ngã xuống biển – không phải vô tình, mà là do chị ta đang tranh cãi lớn tiếng với anh tôi và không để mắt đến con.
Một năm sau, tôi được chuyển về nhà – vẫn giả bộ là người thực vật. Trong im lặng, tôi lên kế hoạch. Với sự giúp đỡ của cô điều dưỡng già, người đã chứng kiến mọi chuyện, tôi âm thầm thu thập chứng cứ, ghi âm, và viết nhật ký bằng phương pháp “mắt chớp theo bảng chữ”.
Đến ngày phiên tòa xử tranh chấp tài sản gia đình – khi chị dâu tưởng đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong – thì tôi “phục hồi thần kỳ”. Xuất hiện trước tòa, tôi vạch trần toàn bộ sự thật.
Twist cuối cùng? Hóa ra cả câu chuyện “tôi tỉnh lại và lật ngược thế cờ”… cũng chỉ là một giấc mơ. Tôi vẫn nằm đó, bất động, mắt nhắm nghiền. Nhưng người điều dưỡng già kia, người duy nhất tin tôi còn sống… vẫn ngày ngày đọc nhật ký tôi từng viết khi còn tỉnh táo. Bà thầm thì mỗi đêm:
“Cứ chờ đi, chị ta sẽ phải trả giá. Chị không cô độc đâu.”
Một giấc mơ – hay là một lời tiên tri sắp thành hiện thực?