Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực của vùng đồi núi Tây Bắc, ông Hùng, một cựu chiến binh đã ngoài 70, bước đi chậm rãi trên con đường đất gồ ghề. Đôi tay ông run run nắm chặt tấm bản đồ cũ sờn, được vẽ tay từ những ngày chiến tranh khốc liệt. Trong tim ông là một lời hứa chưa trọn vẹn: tìm lại hài cốt của những người đồng đội đã hy sinh, để họ được trở về bên gia đình, dù chỉ là một nắm đất.
Năm ấy, trong trận đánh cuối cùng tại thung lũng Mường Thanh, tiểu đội của ông Hùng bị phục kích. Chỉ mình ông sống sót, mang theo vết thương cả thể xác lẫn tâm hồn. Những gương mặt trẻ trung của đồng đội – Tâm, người luôn kể chuyện quê hương bên dòng sông Hồng; Nam, chàng trai mơ làm thầy giáo; và Dũng, người hay hát những khúc dân ca – vẫn in đậm trong ký ức ông. Họ ngã xuống, nhưng chiến tranh cuốn đi tất cả, không để lại manh mối về nơi họ yên nghỉ.
Giờ đây, khi mái tóc đã bạc trắng, ông Hùng quyết định thực hiện lời thề năm xưa. Ông rời làng, mang theo chiếc ba lô cũ, một ít lương khô và tấm bản đồ nhạt nhòa. Hành trình không dễ dàng. Đôi chân ông yếu đi theo năm tháng, những cơn đau từ vết thương cũ hành hạ mỗi đêm. Nhưng ông không đi một mình. Người dân vùng cao, khi nghe câu chuyện của ông, đã dang rộng vòng tay. Có người dẫn đường, có người cho ông ngủ nhờ, có người kể lại những ký ức mơ hồ về những người lính năm xưa.
Một ngày nọ, tại một triền đồi đầy cỏ dại, ông Hùng gặp bà Lanh, một cụ bà dân tộc Thái. Bà kể rằng, vào mùa mưa năm ấy, dân làng từng chôn cất ba người lính trẻ trong một khu rừng gần đó, nhưng chiến tranh khiến mọi dấu vết bị xóa nhòa. Với sự giúp đỡ của bà Lanh và những thanh niên trong làng, ông Hùng bắt đầu đào bới. Dưới lớp đất sâu, họ tìm thấy một chiếc dây chuyền nhỏ khắc chữ “Nam” – dấu vết của người đồng đội mà ông chưa bao giờ quên.
Khoảnh khắc ấy, ông Hùng quỳ xuống, nước mắt lăn dài trên gò má khắc khổ. Ông không chỉ tìm thấy hài cốt, mà còn tìm thấy một phần linh hồn của chính mình – phần đã lạc mất trong khói lửa chiến tranh. Hài cốt được đưa về, đặt trong những chiếc hũ nhỏ, chuẩn bị hành trình trở lại quê hương. Gia đình của Nam, khi nhận được tin, đã khóc òa trong niềm vui lẫn nỗi đau. Họ ôm lấy ông Hùng, gọi ông là “người anh hùng của lòng nhân ái”.
Hành trình của ông Hùng chưa dừng lại. Ông biết vẫn còn những đồng đội đang chờ đâu đó, dưới những cánh rừng, triền đồi. Nhưng ông không cô đơn. Tình người, lòng biết ơn và ký ức về những người đã hy sinh tiếp thêm sức mạnh cho ông. Mỗi bước chân ông đi là một lời nhắc nhở: chiến tranh có thể cướp đi sinh mạng, nhưng không thể xóa nhòa tình đồng đội và lòng nhân văn.