×
×

Hết hạn hợp đồng, chúng tôi háo hức trở về, lòng tràn đầy hy vọng được ôm con vào lòng, bù đắp những tháng ngày xa cách

Sau khi sinh con gái đầu lòng, cuộc sống khó khăn khiến vợ chồng tôi phải đưa ra một quyết định đau lòng: gửi con bé cho chị dâu chăm sóc để cả hai cùng anh trai xuất khẩu lao động ở Nhật Bản. Chị dâu, dù đã có một đứa con nhỏ và phải chăm sóc bố mẹ già, vẫn dang rộng vòng tay đón con bé về. Chúng tôi biết ơn chị vô cùng, nhưng gánh nặng ấy chắc chắn không hề nhẹ nhàng.

Ba năm trôi qua, vợ chồng tôi cật lực làm việc nơi xứ người. Mỗi ngày, tôi đều gọi điện về hỏi thăm con, nghe giọng nói bi bô của bé qua điện thoại. Những cuộc gọi ấy là niềm an ủi duy nhất, nhưng cũng làm tim tôi nhói đau khi nghĩ đến việc không thể ở bên con. Hết hạn hợp đồng, chúng tôi háo hức trở về, lòng tràn đầy hy vọng được ôm con vào lòng, bù đắp những tháng ngày xa cách.

Ngày đoàn tụ, tôi hồi hộp đến nghẹt thở. Nhưng khi gặp con, trái tim tôi như bị bóp nghẹt. Con bé nép vào chị dâu, ánh mắt lạ lẫm nhìn bố mẹ. Bé quấn quýt chị, gọi chị là “mẹ” một cách tự nhiên, còn chúng tôi chỉ nhận được những cái nhìn e dè. Tôi cố nén nước mắt, tự nhủ phải từ từ để con quen lại.

Đêm đó, khi con đã ngủ say, tôi lặng lẽ vào phòng, ngắm nhìn từng món đồ của con. Chiếc giường nhỏ, những bộ quần áo xinh xắn chị dâu chuẩn bị, tất cả như nhắc nhở tôi rằng con đã lớn lên trong vòng tay của người khác. Tôi mở chiếc balo nhỏ của con, định kiểm tra đồ đạc để mai bé đi mẫu giáo. Nhưng khi kéo khóa, tôi sững sờ. Bên trong, thay vì sách vở hay đồ chơi, là một xấp giấy được gấp cẩn thận, buộc bằng dây ruy băng đỏ.

Run rẩy, tôi mở ra xem. Đó là những bức thư tay, nét chữ nguệch ngoạc của chị dâu. Mỗi bức thư đều bắt đầu bằng: “Gửi em trai và em dâu yêu quý”. Tôi đọc mà nước mắt chực trào. Chị viết về từng cột mốc của con: ngày con biết đi, ngày con nói câu đầu tiên, ngày con khóc vì nhớ bố mẹ dù chẳng biết mặt. Chị kể rằng mỗi tối, chị đều cho con xem ảnh của chúng tôi, kể con nghe rằng bố mẹ đang làm việc chăm chỉ vì con. Chị thậm chí còn ghi âm giọng chúng tôi từ những cuộc gọi để bật cho con nghe mỗi khi con buồn.

Nhưng điều khiến tôi sững sờ hơn cả là bức thư cuối cùng, không phải của chị dâu, mà là của con bé, với nét chữ nguệch ngoạc, được chị hướng dẫn: “Con yêu bố mẹ. Con đợi bố mẹ về. Con không quên bố mẹ đâu.” Bên dưới là một bức vẽ: một gia đình bốn người nắm tay nhau, với chị dâu đứng cạnh, mỉm cười.

Tôi bật khóc. Hóa ra, con không xa cách chúng tôi vì quên, mà vì bé sợ. Sợ rằng bố mẹ sẽ lại rời đi, như những câu chuyện chị dâu kể về chúng tôi – những người luôn “bận” ở nơi xa. Chiếc balo không chỉ chứa đồ dùng học tập, mà còn chứa cả tình yêu và nỗi nhớ con dành cho chúng tôi, được chị dâu gìn giữ suốt ba năm.

Sáng hôm sau, tôi ôm con thật chặt, thì thầm: “Bố mẹ sẽ không đi nữa, con nhé.” Con bé nhìn tôi, rồi lần đầu tiên, nép vào lòng tôi, khẽ gọi: “Bố.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News