Hương ngồi lặng lẽ trong góc bếp, tay bưng ly nước muối mẹ chồng vừa đưa. Ánh mắt bà sắc lạnh, giọng nói không chút khoan nhượng:
“Uống đi, Hương. Đây là cách gia đình ta giữ dòng dõi. Muốn sinh cháu trai, phải làm đúng như mẹ chỉ.”
Hương cắn môi, lòng dậy sóng. Cô đã lấy Minh được hai năm, nhưng áp lực sinh con trai từ mẹ chồng ngày càng nặng nề. Những lời thì thầm trong xóm, những ánh mắt dò xét của họ hàng khiến cô nghẹt thở. Ly nước muối này, theo bà, là “bí kíp” gia truyền để “đảm bảo” đứa trẻ trong bụng cô sẽ là con trai. Hương không tin, nhưng cô sợ. Sợ làm mẹ chồng phật ý, sợ Minh sẽ đứng về phía bà như mọi lần.
Cô đưa ly nước lên môi, mùi mặn chát xộc lên mũi. Nhưng rồi, cô dừng lại, đặt ly xuống bàn.
“Con không uống được, mẹ ơi. Con thấy không khỏe.”
Mẹ chồng cau mày, giọng gay gắt:
“Không khỏe gì? Cô muốn chống đối tôi à? Cô có biết bao nhiêu người cầu còn không được ly nước này không?”
Hương lắc đầu, cố giữ bình tĩnh. “Con chỉ muốn tốt cho đứa bé. Nếu mẹ muốn, con sẽ đi khám bác sĩ để kiểm tra.”
Bà cười khẩy, đứng dậy bỏ đi, không quên ném lại một câu: “Cô mà sinh con gái, đừng trách tôi.”
Đêm đó, Hương nằm bên Minh, kể lại mọi chuyện. Minh thở dài, nắm tay cô:
“Em đừng để tâm. Mẹ chỉ lo cho gia đình thôi. Nhưng anh tin em, em muốn làm gì, anh ủng hộ.”
Hương quyết định âm thầm đi khám bác sĩ. Cô muốn biết sự thật về cái gọi là “bí kíp” của mẹ chồng. Bác sĩ, sau khi nghe câu chuyện, lắc đầu ngán ngẩm:
“Cháu ơi, nước muối chẳng liên quan gì đến giới tính thai nhi cả. Đó chỉ là mê tín. Nhưng nếu cô ấy ép cháu uống nhiều, cẩn thận ảnh hưởng sức khỏe.”
Hương gật đầu, nhưng trong lòng cô nảy ra một ý nghĩ. Cô muốn tìm hiểu thêm về ly nước muối ấy. Tại sao mẹ chồng lại kiên quyết đến vậy? Có điều gì bà giấu?
Một tuần sau, Hương giả vờ đồng ý uống nước muối để xoa dịu mẹ chồng. Nhưng lần này, cô kín đáo giữ lại một ít, mang đến phòng thí nghiệm nhờ bạn thân làm việc ở đó phân tích. Kết quả khiến cô sững sờ: trong nước muối có lẫn một loại thảo dược lạ, không rõ nguồn gốc, nhưng có khả năng gây ảnh hưởng đến thai nhi nếu dùng lâu dài.
Hương run rẩy trở về nhà, đối diện mẹ chồng. Cô đặt lọ nước muối lên bàn, giọng bình tĩnh nhưng cương quyết:
“Mẹ, con đã cho kiểm tra ly nước này. Mẹ biết trong đó có gì, đúng không?”
Mẹ chồng tái mặt, lắp bắp: “Cô… cô nói gì? Tôi chỉ muốn tốt cho cô!”
Hương lắc đầu. “Mẹ không chỉ muốn cháu trai. Mẹ muốn kiểm soát cả con và đứa bé, đúng không? Loại thảo dược này có thể gây hại. Mẹ lấy nó từ đâu?”
Dưới áp lực, mẹ chồng buộc phải thú nhận. Hóa ra, bà đã mua thứ “thuốc” đó từ một thầy lang bí ẩn, với lời hứa không chỉ giúp sinh con trai mà còn khiến con dâu “ngoan ngoãn hơn”. Nhưng bà không ngờ, thứ thuốc ấy lại nguy hiểm đến vậy.
Minh, người chồng luôn tỏ ra ủng hộ Hương, hóa ra cũng biết về thứ thảo dược đó. Anh không ngăn cản mẹ vì muốn Hương “dễ bảo” hơn, để cô không phản kháng trước áp lực gia đình. Khi Hương chất vấn, Minh cúi đầu, thừa nhận:
“Anh chỉ muốn em hòa hợp với mẹ. Anh không nghĩ nó sẽ đi xa thế này.”
Hương lặng người. Cô nhận ra, kẻ phản bội không chỉ là mẹ chồng, mà còn là người cô tin tưởng nhất. Cô đứng dậy, thu dọn đồ đạc, rời khỏi ngôi nhà ấy, mang theo đứa con trong bụng và lòng quyết tâm làm lại từ đầu.