×

Khi trời vừa chớm mưa, một người đàn ông đứng tuổi, dáng vẻ sang trọng, dừng lại trước tấm biển

Mặt trời lặn chậm trên xóm nhỏ ven đô, nơi hai anh em Dũng (12 tuổi) và An (9 tuổi) sống cùng người mẹ bệnh nặng. Người cha đã mất từ lâu trong một tai nạn lao động, để lại một căn nhà tồi tàn và một kỷ vật duy nhất: chiếc ô tô gỗ cũ kỹ được ông tự tay làm vào mùa đông năm ấy. Nó không chỉ là món đồ chơi duy nhất, mà còn là hình ảnh cuối cùng của cha còn sót lại trong kí ức hai đứa trẻ.

Mẹ các em bị suy thận giai đoạn cuối. Thuốc men ngày một đắt đỏ, còn đôi bàn tay nhỏ chỉ biết lượm ve chai và làm thuê vặt vãnh. Vào một chiều trời sắp mưa, khi mẹ bắt đầu khó thở dữ dội, hai đứa trẻ gạt nước mắt, mang chiếc ô tô gỗ ra chợ trời với một tấm biển run rẩy viết tay:

“Bán xe gỗ cổ. 2 triệu. Mẹ bệnh nặng. Xin giúp đỡ.”

Người qua đường xót xa, thương cảm, nhưng không ai bỏ ra một số tiền lớn cho món đồ cũ kỹ kia. Khi trời vừa chớm mưa, một người đàn ông đứng tuổi, dáng vẻ sang trọng, dừng lại trước tấm biển. Ông cúi nhìn chiếc ô tô gỗ thật lâu, như thấy điều gì đó rất quen thuộc.

– Ai làm chiếc xe này? – ông hỏi.

– Ba cháu, mười năm trước – Dũng đáp, mắt ngấn lệ. – Giờ mẹ cháu bệnh nặng…

Người đàn ông không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ móc ví, rút ra 10 triệu đồng. Ông không mặc cả, chỉ nói khẽ:

– Chú mua. Nhưng đừng bao giờ bán kỷ niệm. Nếu cần, cứ tìm chú.

Ông để lại danh thiếp rồi rời đi trong làn mưa mỏng. Hai đứa trẻ ôm nhau khóc nức nở. 10 triệu – số tiền đủ để đưa mẹ vào viện.
Vài ngày sau, khi mẹ đã qua cơn nguy kịch, Dũng mới nhìn kỹ tấm danh thiếp: “Nguyễn Văn Thắng – Giám đốc Công ty Đồ chơi Thắng Lợi”. Một cái tên xa lạ nhưng lại đánh động điều gì đó mơ hồ. Trong một lần dọn lại di vật của cha, Dũng tình cờ tìm thấy một lá thư chưa gửi, đã ố vàng:

“Anh Thắng, Nếu em không còn trên đời, xin hãy chăm sóc cho các con anh như anh từng hứa. Em sai khi rời bỏ anh, nhưng các con là vô tội.”

Dũng chết lặng. Người đàn ông đó… là cha ruột của mình?
Từ hôm ấy, đêm nào ông Thắng cũng nhìn chằm chằm vào chiếc ô tô gỗ đặt trên bàn làm việc. Gỗ gõ đỏ, chạm trổ thủ công, từng đường nét tinh xảo như mang theo cả linh hồn người làm. Cái linh hồn mà ông đã đánh mất khi chọn sự nghiệp, đánh mất cả người phụ nữ từng yêu ông và hai đứa con chưa một lần nhận mặt.
Ông tìm đến căn nhà nhỏ thêm lần nữa, lần này không mang tiền, không ô tô, không hoa. Chỉ có một lời đề nghị giản dị:

– Chú muốn mời mẹ cháu làm giám sát thiết kế mẫu gỗ cho công ty. Lương ổn định, có bảo hiểm. Các cháu có thể đi học. Không cần mang họ chú, không cần gọi chú là ba. Chỉ xin một cơ hội để bù đắp.

Dũng nhìn ông rất lâu, rồi hỏi:

– Vì thương hại hay thật lòng?

Ông Thắng nghẹn lại:

– Vì chú đã mất quá nhiều thời gian để sống như một người thành đạt, mà quên mất làm người.
Mẹ Dũng cuối cùng gật đầu. Không phải vì tiền, mà vì bà hiểu rằng: những đứa con cần một tương lai, và hận thù không thể nuôi lớn trái tim. Được tha thứ – là một ân huệ. Biết chuộc lỗi – là một lựa chọn.
Nhiều năm sau, Dũng trở thành nhà thiết kế đồ chơi gỗ hàng đầu, An học ngành y để cứu người như từng cứu mẹ mình. Trong phòng trưng bày trung tâm công ty Thắng Lợi, chiếc ô tô gỗ được đặt trang trọng, dưới một tấm biển nhỏ:

“Không phải là đồ chơi. Đây là lời xin lỗi.”

Và phía dưới, nét chữ nhỏ hơn:

“… và là khởi đầu của một gia đình, từng tan vỡ.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News