×
×

Linh nhận được những bó hoa không rõ người gửi, điện thoại cô sáng lên với những tin nhắn mà cô luôn mỉm cười khi đọc

Anh Tuấn ngồi đối diện Linh ở bàn ăn, ánh mắt lạnh lùng nhưng giọng nói vẫn bình thản. “Anh sẽ không ly hôn. Nhưng từ giờ, em chỉ là người dưng sống chung nhà.” Linh nắm chặt chiếc thìa, cố kìm nén cơn run rẩy. Cô đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc cãi vã, nhưng không ngờ anh lại chọn cách này – một sự trừng phạt tàn nhẫn hơn cả chia tay.

Họ từng yêu nhau say đắm. Bốn năm trước, Linh là cô gái rạng rỡ với nụ cười làm sáng cả căn phòng. Tuấn, một kiến trúc sư tài năng, đã bị cuốn hút bởi sự hồn nhiên ấy. Nhưng thời gian và những mâu thuẫn nhỏ nhặt đã gặm nhấm tình yêu của họ. Linh không còn nhớ lần cuối họ nói chuyện mà không tranh cãi là khi nào. Và rồi, cô phát hiện Tuấn có những tin nhắn thân mật với một đồng nghiệp. Không ngoại tình rõ ràng, nhưng đủ để lòng tin của Linh vỡ vụn.

“Anh không muốn phá vỡ gia đình này vì con,” Tuấn tiếp tục, ánh mắt lướt qua bức ảnh gia đình treo trên tường, nơi cậu con trai ba tuổi của họ đang cười rạng rỡ. “Nhưng em đừng mong anh coi em như vợ nữa.”

Linh không đáp. Cô đứng dậy, dọn dẹp bát đĩa trong im lặng. Từ hôm đó, ngôi nhà trở thành một không gian lạnh lẽo. Họ ngủ ở hai phòng riêng, chỉ nói chuyện khi cần thiết về con trai hoặc việc nhà. Linh làm mọi thứ như một cái máy: nấu ăn, đưa con đi học, làm việc. Nhưng trong lòng, cô âm thầm lên kế hoạch. Cô không muốn sống mãi như một bóng ma trong chính ngôi nhà của mình.

Một tháng trôi qua, Linh bắt đầu thay đổi. Cô chăm chút ngoại hình, đăng ký học một khóa nhiếp ảnh, và thường xuyên ra ngoài với bạn bè. Tuấn để ý nhưng không nói gì. Anh nghĩ Linh đang cố làm anh ghen, và anh tự nhủ mình không quan tâm. Nhưng rồi, anh bắt đầu thấy những dấu hiệu lạ. Linh nhận được những bó hoa không rõ người gửi, điện thoại cô sáng lên với những tin nhắn mà cô luôn mỉm cười khi đọc. Một lần, Tuấn vô tình nghe Linh nói chuyện điện thoại, giọng cô dịu dàng, đầy cảm xúc – thứ mà cô chưa từng dành cho anh trong một thời gian dài.

Nghi ngờ lớn dần, Tuấn quyết định theo dõi Linh. Một buổi tối, anh thấy cô bước vào một quán cà phê, ngồi đối diện một người đàn ông. Họ cười nói thân mật, và khi người đàn ông nắm tay Linh, Tuấn cảm thấy máu nóng dồn lên đầu. Anh xông vào quán, không kìm được mà lớn tiếng: “Linh, em đang làm gì với người này? Em nghĩ em có thể lừa dối anh sao?”

Linh ngẩng lên, không chút bối rối. Người đàn ông bên cạnh cô mỉm cười, đứng dậy và đưa tay ra. “Chào anh Tuấn. Tôi là Minh, luật sư của Linh. Chúng tôi đang thảo luận về thủ tục ly hôn mà cô ấy yêu cầu.”

Tuấn sững sờ. “Ly hôn? Nhưng… anh đã nói anh không đồng ý!”

Linh nhìn thẳng vào mắt Tuấn, giọng điềm tĩnh. “Anh nói em chỉ là người dưng, đúng không? Vậy thì người dưng không cần ở lại. Anh muốn giữ cái vỏ gia đình này, nhưng em không muốn sống như một cái bóng nữa. Em đã tìm được lý do để bước tiếp, và đó không phải vì bất kỳ ai khác – mà vì chính em.”

Tuấn đứng lặng, nhận ra rằng chính anh đã đẩy Linh ra xa. Những bó hoa, những tin nhắn, những lần Linh mỉm cười – tất cả chỉ là cách cô lấy lại tự tin, lấy lại chính mình. Anh nghĩ mình đang kiểm soát mọi thứ, nhưng hóa ra, người bị bỏ lại chính là anh.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News