×
×

Mẹ tôi mãn nguyện, luôn miệng khoe với hàng xóm về “cháu đích tôn”

Tôi tên là Nam, năm nay 38 tuổi. Năm năm trước, tôi từng có một cuộc hôn nhân hạnh phúc với Linh, người vợ hiền hậu, đảm đang. Chúng tôi yêu nhau từ thời đại học, trải qua bao khó khăn để đến với nhau. Nhưng cuộc sống hôn nhân không trọn vẹn như chúng tôi mơ ước. Năm năm chung sống, chúng tôi không thể có con. Mẹ tôi, một người phụ nữ truyền thống, luôn đặt nặng chuyện nối dõi tông đường. Bà liên tục gây áp lực, từ những lời bóng gió đến những cuộc tranh cãi căng thẳng. “Nhà này cần một đứa cháu đích tôn, Nam! Con không thể để dòng họ tuyệt tự được!” – mẹ tôi nói, giọng đầy trách móc.

Linh và tôi đã cố gắng hết sức. Chúng tôi đi khám khắp nơi, từ bệnh viện lớn đến những thầy lang dân gian. Các bác sĩ nói Linh khó thụ thai, nhưng vẫn có hy vọng. Nhưng mẹ tôi không chấp nhận chờ đợi. Bà cho rằng Linh không thể mang lại “phúc” cho gia đình. Dưới áp lực ngày càng nặng nề, tôi dần kiệt sức. Tôi yêu Linh, nhưng tôi cũng là con trai duy nhất trong nhà. Tôi không thể làm mẹ buồn. Cuối cùng, tôi đưa ra quyết định đau lòng nhất cuộc đời: ly hôn.

Ngày ký vào lá đơn, Linh chỉ im lặng, đôi mắt đỏ hoe nhưng không một lời oán trách. Cô ấy thu dọn đồ đạc, rời khỏi căn nhà chúng tôi từng chung tay xây dựng. Tôi đứng lặng nhìn bóng lưng cô ấy khuất dần, lòng như bị xé toạc. Tôi tự nhủ rằng đây là điều tốt nhất cho cả hai, nhưng sâu thẳm trong tim, tôi biết mình đã sai.

Ba năm sau, tôi tái hôn với Hương, một cô gái do mẹ tôi mai mối. Hương là người phụ nữ tốt, và chúng tôi nhanh chóng có một cậu con trai, Minh. Mẹ tôi mãn nguyện, luôn miệng khoe với hàng xóm về “cháu đích tôn”. Tôi cố gắng làm tròn vai trò người chồng, người cha, nhưng trong lòng luôn có một khoảng trống. Hình bóng Linh vẫn thỉnh thoảng hiện về, trong những giấc mơ hay những khoảnh khắc lặng lẽ.

Một buổi sáng, tôi đưa Minh đến trường mẫu giáo. Khi đang đứng chờ ở cổng, tôi vô tình nhìn thấy một cậu bé chạy ngang qua. Gương mặt cậu bé khiến tôi sững sờ. Đôi mắt, cái mũi, nụ cười… giống hệt tôi lúc nhỏ. Tim tôi đập thình thịch. Tôi không thể rời mắt khỏi cậu bé ấy. Tôi tiến lại gần, cố gắng bắt chuyện với cô giáo đứng gần đó.

“Thằng bé kia tên gì vậy cô?” – tôi hỏi, giọng run run.

“Dạ, đó là Bảo, con của chị Linh. Chị ấy mới chuyển về khu này vài tháng nay,” – cô giáo trả lời.

Tôi như chết lặng. Linh? Vợ cũ của tôi? Tôi vội hỏi thêm: “Chị Linh… có chồng chưa cô?”

“Chưa anh ạ. Chị ấy nuôi Bảo một mình. Nghe nói chị ấy nhận con nuôi cách đây vài năm.”

Tôi đứng đó, đầu óc quay cuồng. Bảo không phải con ruột của Linh? Nhưng tại sao cậu bé lại giống tôi đến vậy? Tôi không thể tin vào sự trùng hợp ngẫu nhiên. Cả ngày hôm đó, tôi không thể tập trung làm việc. Tôi quyết định tìm Linh, dù biết rằng điều này có thể làm đảo lộn cuộc sống hiện tại của cả hai.

Tối hôm ấy, tôi đứng trước căn nhà trọ nhỏ mà Linh đang sống. Khi Linh mở cửa, tôi thấy cô ấy vẫn như xưa, chỉ có thêm vài nếp nhăn nơi khóe mắt. Cô ấy ngạc nhiên khi thấy tôi, nhưng vẫn mời tôi vào nhà. Bảo đang chơi ở góc phòng, ngước lên nhìn tôi với ánh mắt tò mò.

“Linh… Bảo là con ai?” – tôi đi thẳng vào vấn đề, không thể kìm nén.

Linh nhìn tôi, ánh mắt thoáng đau đớn. Sau một lúc im lặng, cô ấy kể. Sau khi ly hôn, Linh phát hiện mình mang thai. Đó là đứa con của tôi, nhưng cô ấy không muốn nói ra vì không muốn tôi bị giằng xé giữa cô ấy và mẹ tôi. Cô ấy quyết định rời đi, một mình sinh Bảo và nuôi cậu bé lớn lên. Để tránh điều tiếng, cô ấy nói với mọi người rằng Bảo là con nuôi.

Tôi không thể tin vào tai mình. Đứa con mà tôi và Linh khao khát bao năm, hóa ra đã xuất hiện ngay sau khi chúng tôi chia tay. Tôi quỳ xuống trước Linh, nước mắt chảy dài. “Anh xin lỗi… Anh đã sai… Anh không biết…”

Linh chỉ lắc đầu, giọng nhẹ nhàng: “Chuyện đã qua rồi, Nam. Anh có gia đình mới, cứ sống tốt với họ. Bảo là niềm vui của em, em không cần gì hơn.”

Tôi rời khỏi căn nhà trọ ấy, lòng nặng trĩu. Tôi biết mình không thể quay lại, nhưng tôi cũng không thể bỏ mặc Bảo. Tôi bắt đầu âm thầm chu cấp cho Linh, dù cô ấy từ chối. Tôi xin phép được thỉnh thoảng gặp Bảo, chơi với cậu bé như một người bạn. Mỗi lần nhìn Bảo, tôi vừa hạnh phúc vừa đau đớn. Cậu bé là minh chứng cho tình yêu của tôi và Linh, nhưng cũng là lời nhắc nhở về sai lầm lớn nhất đời tôi.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Tôi cố gắng làm tròn trách nhiệm với Hương và Minh, nhưng trong tim, tôi biết một phần của tôi mãi mãi thuộc về Linh và Bảo – những người tôi đã đánh mất vì áp lực và định kiến.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News