Tôi tên là Hạnh, 30 tuổi, một cô gái bình thường sống ở một thị trấn nhỏ. Từ nhỏ, tôi đã quen với cuộc sống thiếu thốn. Bố mất sớm, mẹ một mình tần tảo nuôi hai chị em tôi. Em trai tôi, Nam, là niềm hy vọng của cả nhà. Cậu ấy thông minh, học giỏi, luôn mơ ước trở thành bác sĩ. Còn tôi, sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi quyết định không học đại học, nhường cơ hội cho Nam. Tôi nghĩ, chỉ cần em thành công, cuộc đời tôi cũng đáng sống.
Mười năm qua, tôi làm đủ nghề: từ phục vụ quán ăn, may vá, đến bán hàng online. Mỗi đồng tiền kiếm được, tôi đều gửi về cho mẹ, nhờ mẹ giữ hộ để lo cho Nam ăn học. Tôi sống tiết kiệm, chẳng dám mua quần áo mới, ăn uống cũng qua loa. Có lần tôi ốm nặng, vẫn cắn răng làm thêm giờ để gửi tiền về. Mẹ luôn nói: “Con yên tâm, mẹ giữ tiền cẩn thận, Nam học tốt lắm, sắp ra trường rồi.” Nghe vậy, tôi hạnh phúc, cảm thấy mọi hy sinh đều xứng đáng.
Năm tôi 30 tuổi, tôi gặp Tuấn, một anh chàng hiền lành làm kỹ sư xây dựng. Chúng tôi yêu nhau, và anh ngỏ lời cưới. Tôi không mơ mộng đám cưới xa hoa, chỉ cần một buổi lễ giản dị, ấm cúng. Tôi bàn với mẹ, xin rút số tiền mình gửi bao năm để lo đám cưới và mua một căn nhà nhỏ. Mẹ ậm ừ, bảo: “Để mẹ xem lại sổ sách, con chờ vài ngày.”
Nhưng vài ngày trôi qua, mẹ vẫn không nhắc gì đến tiền. Tôi bắt đầu lo lắng. Một buổi tối, tôi về nhà mẹ để hỏi rõ. Mẹ ngồi ở góc bếp, ánh mắt né tránh. Tôi gặng hỏi, mẹ mới thở dài, giọng run run: “Hạnh, mẹ xin lỗi… Tiền con gửi, mẹ… mẹ đã dùng hết rồi.”
Tôi chết lặng. “Dùng hết? Dùng vào đâu? Mẹ nói rõ đi!” Tôi gần như hét lên. Mẹ cúi đầu, nước mắt rơi: “Mẹ đưa cho Nam, nhưng… nhưng nó không dùng để học. Nó dính vào cờ bạc, nợ nần chồng chất. Mẹ phải lấy tiền của con để trả nợ cho nó…”
Tôi như rơi xuống vực thẳm. Nam, đứa em tôi hy sinh cả thanh xuân để nuôi ăn học, hóa ra không phải là cậu sinh viên chăm chỉ trong mơ. Cậu ta bỏ học từ năm thứ ba, lao vào cờ bạc, sống buông thả. Mẹ biết hết, nhưng vì thương con trai, bà giấu tôi, dùng tiền tôi gửi để “cứu” Nam, hy vọng cậu ta sẽ thay đổi. Nhưng Nam không thay đổi. Cậu ta bỏ nhà đi biệt tích sau khi vét sạch tiền mẹ đưa.
Tôi ngồi bệt xuống sàn, nước mắt không ngừng rơi. Mười năm hy sinh, mười năm mơ ước, hóa ra chỉ là một trò lừa dối. Tuấn đến an ủi, nhưng tôi không dám nhìn anh. Đám cưới của chúng tôi phải hoãn lại, vì tôi chẳng còn gì ngoài đôi bàn tay trắng.
Nhưng câu chuyện không dừng lại ở đó. Một tuần sau, Nam bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà tôi. Cậu ta tiều tụy, quần áo rách rưới, quỳ xin tôi tha thứ. “Chị, em sai rồi. Em không đáng làm em chị. Nhưng chị ơi, em tìm được việc làm, em sẽ trả lại chị từng đồng…” Tôi nhìn Nam, lòng đau như cắt. Tôi muốn tha thứ, nhưng vết thương quá sâu.
Tôi không đuổi Nam đi, nhưng cũng không thể ôm cậu ta như xưa. Tôi chỉ nói: “Nếu em muốn chuộc lỗi, hãy sống tử tế. Đừng để mẹ và chị thất vọng thêm lần nữa.” Sau đó, tôi quay lưng, bước vào nhà. Tuấn nắm tay tôi, nhẹ nhàng nói: “Anh không cần đám cưới xa hoa. Chỉ cần em, chúng ta sẽ cùng nhau làm lại từ đầu.”
Tôi mỉm cười trong nước mắt. Có lẽ, mất đi số tiền là cái giá để tôi nhận ra: gia đình không phải là sự hy sinh mù quáng, mà là sự chân thành và trách nhiệm. Tôi sẽ sống tiếp, không phải cho ai khác, mà cho chính mình.